CHƯƠNG 9
- Cũng không nhiều, điện hạ, mỗi lần Tháng của Quỷ chỉ có hai ba con quái vật như vậy, nếu không thì pháo đài Epopee sẽ gặp rắc rối lớn.
- Chà, ngươi quan sát rất tỉ mỉ. - Roland lệnh người thợ săn đứng lên, rồi hắn hỏi tiếp:
- Ngươi tên là gì? Trông ngươi không giống như là người Graycastle.
- Thần có một nửa huyết thống của tộc Mojin, dân trong thị trấn gọi Iron Axe (Rìu Sắt)."
Mojin, vương quốc Shanim, tọa lạc ở trong miền đồi núi sa mạc phía tây nam, được đồn rằng đó chính hậu duệ của chủng tộc người Khổng Lồ. Roland ở trong đầu cố tìm kiếm những ký ức về họ tộc và hắn nhận ra người đàn ông kia không dùng tên thật mà dùng biệt danh. Hiển nhiên không muốn có mối quan hệ nào với vương quốc Shanim cả. Còn nguyên nhân vì sao người thợ săn đó phải tha phương từ biên giới tây nam đến cái nơi hoang dã này, đoán chừng có dính đến một câu chuyện buồn nào đó.
Thế nhưng những điều đó cũng không trọng điểm, thị trấn Bentham chào đón bất kỳ ai dẫu cho xuất thân họ có thế nào đi nữa.
Roland vỗ tay:
- Ngày hôm nay chỉ hỏi đến nơi đây, Carter, ban cho bọn họ mỗi người mười đồng Sói Bạc, dẫn bọn họ đi xuống đi.
- Đa tạ điện hạ ban thưởng. - Cả ba đồng thanh trả lời.
Sau khi Carter Lannis cho những người đó đi xong, hắn vòng trở lại và hỏi:
- Bẩm điện hạ, tại sao ngài hỏi những câu này, chẳng lẽ là muốn ở lại đây sao?
Roland từ chối cho ý kiến, thay vào đó hắn hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Việc này tuyệt đối không được, điện thưa hạ! - Hiệp sĩ nói lớn tiếng:
- Theo như cách của tên thợ săn nói, chỉ thú quỷ dạng heo rừng đã rất khó đối phó. Cách 50 bước bắn không tác dụng gì. Chỉ đến khi tiến gần 40 bước, 30 bước mới bắn được. Điều này chỉ có thể cung thủ tinh nhuệ nhất mới làm được. Cộng thêm chúng nó số lượng đông đảo, không có tường thành vững chắc làm chỗ dựa, chỉ dựa vào vệ binh địa phương giáp mặt với bọn chúng, chỉ sợ tử thương còn vượt qua chiến công, chúng ta thất bại là chắc chắn.
- Trước khi gặp nữ phù thuỷ ngươi cũng nói như vậy, mọi việc không thể hướng theo nghĩa tích cực à? - Roland thở dài.
- Cái này. . . Nữ phù thuỷ tuy rằng tà ác, nhưng Anna. . . Tiểu thư Anna trông không có vẻ như vậy, lấy tư cách hiệp sĩ của ngài, thần nhất định phải học tập thêm nhiều thứ.
- Thế à, nếu ta cho ngươi một bức tường thành thì sao?
- Hả? – Trong một phút nhất thời, Carter hoài nghi mình đã nghe lầm.
- Ta cho ngươi một bức tường thành, ngay giữa chân núi North Slope và sông sông Redwater giữa, " Roland mỗi chữ mỗi câu nói ra, "Mặc dù không có Graycastle Vương thành tường rào như vậy hùng vĩ, nhưng dùng để ngăn trở dị thú nên vẫn là có thể."
- Điện hạ, ngài biết mình đang nói cái gì không? - Hiệp sĩ không còn biết nên cười hay nên tức giận nữa:
- Nói chuyện ngớ ngẩn cũng phải có giới hạn. Nếu ngài không dừng lại, vậy xin thứ cho thần đã thất lễ.
- Còn có ba tháng không phải sao? Ta đã xem toàn bộ các báo cáo cũ, mùa tuyết đầu tiên nơi này sẽ bắt đầu rơi từ giờ cho đến cuối tháng thứ hai.
- Ba năm cũng không đủ! Xây dựng một tường thành cần rất nhiều nhân công. Từ chuyện chọn vị trí, dỡ đất, xây móng. Mỗi khoảng cách từ một đến 2 thước sẽ phải nén một lần, nếu không sẽ gặp phải nguy cơ sụp đổ khi xây chồng lên. Nhưng đây chỉ là loại tường thành bằng đất đơn giản nhất mà thôi.
Rồi Carter lắc đầu lia lịa:
- Tường thành bằng gạch hay đá càng chậm, cần mấy trăm thợ đá xẻ đá thành khối vuông, nung đất sét thành gạch. Sau đó sẽ xây từng tầng một. Thưa điện hạ, bất cứ một bức tường thành nào cũng được tạo nên bằng cách này, chưa từng có ngoại lệ. Để một cái thành mọc lên từ mặt đất trong một ngày một đêm chỉ có trong những truyện cổ tích, truyền thuyết, thần thoại mà thôi.
Roland lắc ngón tay bảo gã kỵ sĩ không cần nói nữa :
- Ta hiểu rồi. Ngươi không cần nhất định đưa ra kết luận nhanh như vậy. Nếu như lúc đó không thể xây xong tường thành, ta với ngươi sẽ rút lui đến pháo đài Epopee. Ta cũng không định ném mạng mình cho cái nơi khỉ ho gà gáy này đâu
Hiệp sĩ quỳ một chân xuống :
- Thần thề sống chết cũng sẽ bảo vệ ngài !
----
Trong vườn hoa của lâu đài, Roland nhấp một ngụm bia đắng, nhìn Anna say sưa ăn những chiếc bánh bơ, tâm trạng hắn dịu đi rất nhiều.
Hắn đã quyết định ở thị trấn Bentham ngăn trở thú quỷ - ngay cả đại bản doanh đều không thủ được, còn nói gì cày cấy. Muốn ở trong vòng ba tháng xây nhận một bức tường thành nối liền North Slope đến sông Redwater, nhất định phải dùng phương án hợp lý và kỹ thuật vượt thời đại.
Không phải tự nhiên Roland lại nghĩ về vấn đề này, xung quanh thị trấn Bentham hắn đã đi kiểm tra thực địa (mặc dù không phải tự mình đi), trong trí nhớ vẫn ghi nhận những hình ảnh rõ ràng, khoảng cách từ chân núi North Slope đến sông Redwater hơn sáu trăm mét, đơn giản là cửa ải thiên nhiên. Mà hầm mỏ North Slope bởi khai thác quanh năm mà xuất hiện một lớp đá sỏi vụn khai thác từ hang động
Những thứ sỏi này có màu xám trắng, giàu canxi cacbonat, và có thể được sử dụng làm đá vôi sau khi nghiền nát. Mà có đá vôi, chẳng khác gì có xi măng.
Không sai, những thứ vật liệu này sẽ thay đổi lịch sử xây dựng của loài người, nguyên liệu thô phong phú, dễ chế biến, dễ chuẩn bị và cũng đồng thời là một trong những công cụ hữu hiệu trên các cánh đồng.
Roland ước tính thời gian cần thiết, làm ra bê tông không phải chỉ là tưởng tượng, không phải kỹ thuật không làm được mà cần bỏ ra lượng xi măng vô cùng lớn. Trong thời gian 3 tháng, hắn chắc chắn không thể nung ra nhiều bột xi măng như vậy. Cộng thêm bê tông có tính đàn hồi thấp, cần phải phối hợp thép mới có thể gia cố toàn thể, bởi vậy chuyện làm tường thành bằng bê tông hiển nhiên không khả thi chút nào.
Muốn tận dụng tiết kiệm xi măng nhiều nhất, lại muốn sử dụng nguyên liệu sẵn có, vậy bức tường bằng đá vụn (rubble) là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Cái gọi là đá vụn chính là loại đá chưa được mài giũa, lúc khai thác thế nào thì hình dạng thế nấy. Vì loại vật liệu đó có hình dạng góc cạnh đều chả theo quy tắc nào nên không có cách dựng trực tiếp, phải có thợ đá gia công thành hình khối vuông mới có thể sử dùng. Mà tường thành đá vụn là dùng xi măng làm chất kết dính, mặc kệ hình dạng kỳ quái đến đâu đều có thể xây được, Những khoảng hở giữa các tảng đá sẽ có xi măng chèn vào, vừa tiết kiệm xi măng lại không kén chọn vật liệu.
Phương hướng chính đã được định, nhưng áp dụng vào thực tế, sợ là bản thân Roland phải tự thân làm lấy. Dù là nung xi măng hay xây tường đá, hai vấn đề này cũng hoàn toàn mới mẻ. Trừ mình ra, không ai thấy qua những thứ đồ chơi này, cũng không người biết nên làm như thế nào. E rằng ba tháng tiếp theo hắn sẽ vô cùng bận rộn.
- Ngài nhìn này.
Phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo của Anna.
Roland quay đầu, chỉ thấy một nhỏ đám ngọn lửa ở trong bàn tay nàng cháy thầm lặng, xung quanh rõ ràng không có gió, ngọn lửa như nhấp nhô lên xuống như đang gật đầu chào hỏi nàng. Nàng lắc ngón tay, ngọn lửa lại như một đứa trẻ tập tễnh học bước đi, chậm chạp hướng về đầu ngón tay. Sau cùng nó dừng lại ở cuối ngón trỏ, cháy nhẹ nhàng.
- Ngươi làm được rồi.
Một màn không thể tin nổi, Roland khen ngợi từ đáy lòng. Đây không phải là trò che mắt trong ảo thực mà là sức mạnh siêu nhiên chân chỉnh. Nhưng đó cũng không phải là chỗ hấp dẫn Roland nhất – thứ càng chói mắt so với ngọn lửa kia, chính là nét mặt của Anna.
Lúc nàng tập trung tinh thần vào đầu ngón tay, tròng mắt trong nước nước hồ phản chiếu ngọn lửa rực sở, tựa như một nàng Elf bị phong ấn trong ngọc bích. Những dấu vết đọa đày chốn ngục tù đã phai nhạt trên thân thể nàng. Tuy nàng vẫn hiếm khi cười, nhưng trên gương mặt đã không còn sự tức giận. Cái chóp mũi xinh xắn của nàng chảy ra một chút mồ hôi, đôi má ửng lên sắc màu của những bông hoa hồng đỏ, toát lên sức sống mãnh liệt, chỉ cần nhìn vào đó cũng cảm giác được sự vui vẻ.
- Ngài làm sao vậy?
- A. . . Không có việc gì.
Roland lúc này mới chú ý tới mình nhìn chằm chằm nàng quá lâu, hắn dời tầm mắt đi, ho khan hai tiếng :
- Tiếp theo sau đó, thử dùng nó nung chảy cục sắt đi.
Trong thời gian mấy ngày nay, trừ ăn ngủ, nàng cũng sẽ ở trong lều luyện tập liên tục, thứ sức mạnh có được trong khắc khổ này làm Roland xấu hổ mãi không thôi – cho dù hắn đối mặt kỳ thi tốt nghiệp trung học còn chẳng được hăng hái như thế này.
Xem ra chẳng bao lâu, nàng có thể thành thạo nắm giữ thứ sức mạnh này, Roland ngẫm nghĩ. Và đó chính là tiền đề cho rất nhiều ý tưởng của hắn về sau.