CHƯƠNG 96
Chứng kiến mọi người chung quanh bận rộn, Leaf không nghĩ tới có ngày mình sẽ tiến vào một thành trấn của dân thường.
Sau khi bước vào trấn Bentham, một ít căn nhà một tầng thấp bé trong trí nhớ nàng xuất hiện. Rõ ràng là chạy đi dãy núi nguy hiểm kia chưa tới nửa năm, nàng giờ lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt trở nên lạ lẫm như là hai thế giới khác nhau vậy.
Tà Nguyệt vừa trôi qua, người dân trải qua một mùa đông thiếu thốn quần áo lương thực, đáng lý thần sắc và thân thể họ phải hết sức tệ mới đúng, Leaf nhớ rõ hội của nàng từng ghé qua xóm nghèo thành Silver và dọc theo con đường về phía Tây -- khắp nơi là thi thể chết đói đông cứng nằm la liệt, người sống thì như xác không hồn, thần sắc họ chết lặng, động tác cực kì chậm chạp.
Nhưng ở đây, nàng thấy mọi người tràn đầy sức sống, có người đang phơi cá ngoài cửa không, có người treo lên mái nhà sửa mái ngón, hơn nữa là những thanh niên khỏe mạnh vác cuốc, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ từ phía bắc thị trấn đi ngang qua. Gặp tình huống này, Leaf liền kép thấp vành nón lại, hết sức né tránh đi.
Vị trí của tòa thành rất bắt mắt, nằm trên sườn núi cao phía tây bắc thị trấn. Chung quanh không có cây cỏ gì có thể lợi dụng, muốn không một tiếng động lẻn vào là rất khó khăn. Giấu vào thân cây thì dễ dàng, muốn đem theo thân cây tiến lên thì động tĩnh gây ra quá lớn.
Nàng cũng không giỏi về ẩn nấp thân hình, lo lắng mãi, Leaf cảm thấy thay vì trốn tránh, chi bằng quang minh chính đại đi thẳng vào cho rồi.
Nếu như Nightingale không có lừa gạt nàng, dù từ cửa chính đi vào cũng không vấn đề gì.
Nếu Nightingale lừa gạt nàng, lừa gạt hội chị em nàng, nàng cũng nắm chắc có thể chạy thoát khỏi hai tên thủ vệ này.
Đương nhiên, tình huống xấu nhất là Nightingale đã phản bội mọi người, vì vương tử mà trở thành thợ săn phù thủy, như vậy thì mình chắc chắn sẽ phải chết ở đây. Là phù thủy chiến đấu cao cấp nhất, có rất ít người có thể thoát khỏi sự đuổi giết của nàng ta, kể cả Hakara cũng không nắm chắc làm được.
Leaf tính toán hơn thua một lúc. Nếu nàng không trở về, Scroll sẽ trở thành đạo sư, dẫn chị em còn lại tiếp tục đi tìm đích đến -- về phần chỗ cần đến là nơi nào, các nàng sẽ ra sao, chẳng ai biết được đáp án cả.
Nàng chậm rãi đi lên triền núi, tới gần cửa vào tòa thành. Vệ binh rất nhanh đã chú ý đến nàng, để tay lên chuôi kiếm, lớn tiếng quát : "Nơi này là hành cung của vương tử, không phải địa phương ngươi có thể vào, lùi ra phía sau!!"
Hắn dùng lại một chút, bổ sung thêm, "Nếu như có sự tình quan trọng cần báo cáo, hãy dọc theo con đường bên trái này đi thẳng, đến tọa thị chính. Ở đó sẽ có chuyên gia đón tiếp ngươi."
Leaf hít một hơi thật sâu, cởi khăn che đầu ra. Không ngoài dự kiến, nàng thấy hai người đều tỏ ra kinh ngạc, không đợi đối phương phục hồi tinh thần, nàng trực tiếp nói ra :" Ta là một phù thủy."
Trong nháy mắt sau khi nói ra những lời này, nàng đã chuẩn bị xong tình huống họ rút kiếm ra. Thế nhưng hai tên vệ binh liếc nhìn nhau, cũng không có biểu hiện căm hận phù thủy như những người dân bình thường. Một người trong đó còn hăng hái hỏi thăm: "Phù thủy, ngươi có chuyện gì ?"
Phản ứng như vậy làm cho tim của nàng đập dồn dập lên, nàng cưỡng chế sự kích động sắp không kìm được của mình lại, giọng điệu bình tĩnh nói ra: "Ta muốn gặp Nightingale, hoặc là Anna hay Nanawa đều được."
Theo lời Nightingale kể lúc trước, phù thủy là khách quen của thành chủ, vương tử điện hạ cũng không giam cầm tự do của các nàng, mà thân vệ thủ hộ tòa thành chắc hẳn là hiểu rõ ý tứ của vương tử, đối với các nàng sẽ nhắm mắt làm ngơ... Nếu như Nightingale nói là sự thật, thủ vệ chắc chắn đã nghe nói qua tên của các nàng.
Tên vệ binh đã lớn tiếng hỏi thăm vỗ vai tên còn lại, "Ngươi ở đây với nàng một lát, ta vào thông báo cho điện hạ."
Leaf thấy hắn đi vào cửa lớn, rất nhanh đã biến mất. Đợi chờ mình sẽ là gì đây? Là chị em ra nghênh đón, hay là hộ vệ bao vây bắt lấy, hoặc là lưỡi dao sát thủ sắc bén?
Nàng phát hiện rằng mình đang mâu thuẫn nội tâm, rõ ràng muốn tin tưởng Nightingale, nhưng khi càng tiếp cận chân tướng, nàng lại càng sợ sẽ thất vọng. Có thể là Nightingale ở nơi này đã thay đổi tên họ? Anna cùng Nanawa có phải là do nàng hư cấu ra? Hoặc là....
Thời gian đối với nàng chưa bao giờ trôi qua chậm như thế! Mỗi một tiếng tim đập, phảng phất như đã trôi qua cả trăm năm vậy, thời gian dài dòng và buồn chán, nàng lẳng lặng chờ đợi vận mệnh của mình.
Không biết qua bao lâu, hoặc là mới chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, nàng nghe được giọng nói của Nightingale -- bỗng chốc, nàng còn nghĩ mình nghe lầm.
Một thân ảnh quen thuộc từ sau cửa xuất hiện, hướng nàng mạnh mẽ nhào tới, dường như cùng lúc với thanh âm vọng tới. Sau đó, nàng bị một thân hình ấm áp ôm vào trong ngực.
"Leaf, hoan nghênh ngươi trở về nhà!"
"Đây là quần áo của ta, ngươi mặc đỡ trước đi," Nightingale đang lục lọi ngăn tủ tìm kiếm,"Còn có áo khoác, giầy... Ừ, áo ngủ cùng khăn tắm, ngươi cầm mỗi thứ một bộ đi."
"Ngươi gấp cái gì " Wendy cười lắc đầu, " Đợi tí nữa nói với điện hạ, để ngài an bài cho nàng"
Nhìn qua Nightingale đang cao hứng bừng bừng, con mắt của Leaf nóng lên, nàng hít sâu, cắn chặt môi, đem nước mắt đã lưng tròng lén lau đi. Nàng sợ chính mình mở miệng, nước mắt sẽ không kìm được ùa ra.
Hóa ra Nightingale thật không có lừa gạt nàng, vương tử đối xử tốt với phù thủy là có thật.
"Ngươi không tắm rửa bằng nước nóng trước đi? Từ bản doanh chạy đến đây chắc mệt muốn chết rồi đúng không." Nightingame mang khăn tắm cùng quần áo quăng bên người Leaf,"Điện hạ đang nghỉ trưa, chờ hắn tỉnh dậy, thấy ngươi, nhất định sẽ cao hứng. Đúng rồi, các ngươi tìm được thánh sơn rồi sao ? Các chị em khác hiện tại thế nào?"
Những lời này vừa nói ra, Leaf tầm mắt bỗng dưng mơ hồ, nàng không thể kìm chế được nữa, ôm Nightingale, đem toàn bộ những đau xót lâu ngày tuôn ra.
Một mực khóc cho đến khi áo Nightingale ướt đẫm,tâm tình nàng mới dần bình phục lại.
Sau đó, nàng mới đem sự tình từ sau khi ba người rời khỏi hội, những gì chị em gặp phải đều giảng giải lại một lần. Khi nói đến chuyện phần đông chị em đã bỏ mạng tại đất man hoang, nàng cảm thấy tay Nightingale đang nắm tay mình xiết chặt lại,
Sau khi Leaf nói xong, Wendy trở nên bi thương dị thường, "Không nghĩ là Hakara đem hội dẫn vào đường cùng, bốn mươi hai chị em giờ chỉ còn bảy người.. Ta cũng có phần trách nhiệm. Nếu lúc đó ta kiên trì ủng hộ Nightingale thì..."
"Đây không phải lỗi của ngươi," Nightingale khổ sở nói, "Không có ai có thế đoán trước được tương lai, mấu chốt là phải làm gì kế tiếp đây." Nàng nhìn về phía Leaf,"Ngươi nói còn sáu tỷ muội sống sót, các nàng đang ở đâu?"
Các nàng đang ở tại lối vào hẻm núi ẩn nấp, chờ tin tức của ta, chúng ta đã giao hẹn, nếu ta không trở về, Scroll sẽ dẫn các nàng rời đi, có thể là đi cực Nam, hoặc là đi eo biển đối diện...."
" Chúng ta mau đem các nàng đón về đây" Nightingale lập tức nói,"Ta xuất phát liền đây, Wendy. Leaf giao cho ngươi chăm nom."
"Chờ chút, lỡ như các nàng không tin ngươi thì sao? Leaf cũng phải đi theo đi, đem theo Lightning nữa, nàng giờ phút này chắc đang ở đầu thôn tây tập luyện. Các ngươi mang theo vài con ngựa, có thể giúp những chị em đi lại khó khăn." Wendy cẩn thận dặn dò.
" Có cần vương tử điện hạ... Không phải ngài còn đang ngủ sao ?" Leaf ngây ngẩn cả người, " Các ngươi không cần hỏi qua hắn một tiếng sao?
"Yên tâm," Nightingale nhẹ giọng an ủi nàng, "Nếu điện hạ biết việc này, chỉ sợ là cao hứng còn không kịp."