Vương Huyên suy tư, nói: “Tôi cảm thấy vẫn là luyện Cựu Thuật, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, phản ứng bản năng lại không đủ thuần túy, dường như kết hợp với một số con đường khác.”
Sau đó hắn bổ sung: “Ngoài ra, Triệu Thanh Hạm cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu, cậu còn lâu mới là đối thủ của cô ấy.”
“Không thể nào, cô ấy đã luyện Cựu Thuật đến một trình độ nhất định rồi sao?” Tần Thành bỗng có cảm giác tê tái, lẩm bẩm: “Vừa rồi trong cả đám người, chẳng lẽ người yếu nhất là tôi sao?”
Lúc này cửa mở ra, giáo sư Lâm xuất hiện.
“Tôi mới vừa tiễn Thanh Hạm đi đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, thì ra là các cậu.”
Giáo sư Lâm có mái tóc hoa râm, trông chừng sáu mươi mấy tuổi, thân thể hơi mập mạp.
Năm đó ông là một cao thủ Cựu Thuật, nhưng từng bị thương nghiêm trọng, thân thể khôi phục không tốt lắm, cho nên không thể nào thực chiến được nữa.
Từ đó về sau, ông liền chuyên tâm nghiên cứu lý luận Cựu Thuật, khảo cứu các loại kinh văn, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến trước kia, ông rất nổi tiếng về mặt nghiên cứu Cựu Thuật.
Vương Huyên tiến lên, mở miệng nói: “Giáo sư Lâm, mấy hôm nay em luôn muốn đến thăm thầy, nhưng lại sợ phiền đến thầy, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ.”
“Cậu đó, khách sáo quá!” Ông lão để bọn họ vào nhà nói chuyện, đồng thời lắc đầu một cái: “Tôi quả thật cũng không giúp được gì cho cậu, bị người ta từ chối rồi.”
Sau khi Vương Huyên nghe thì trong lòng nhất thời nóng lên, biết có chuyện gì thì rất cảm kích. Giáo sư Lâm không tiếc hạ cái mặt già đi tìm người, nhưng phong cách hành sự bên đầu tư kiên quyết, không nể mặt của ai cả.
“Rước thêm phiền cho thầy rồi.” Vương Huyên nói nghiêm túc. Hắn không muốn thấy cảnh giáo sư Lâm đi cầu xin mà bị người ta từ chối, trong lòng rất áy náy.
Giáo sư Lâm phất tay, không để ý mấy thứ này.
Sân không lớn, mới trồng một ít hoa cỏ, bên tay phải có một hồ cá, bông súng trôi nổi trên mặt nước, cá chép vẫy đuôi bơi lội, tăng thêm không ít sinh khí cho sân nhỏ.
Ánh đèn phòng khách rất nhu hòa, trên bàn trà nhỏ có một quyển album, trông có vẻ cũ kỹ, rất có cảm giác lâu năm.
Trang mở ra trong cuốn album kia là một cô gái, đang vào tuổi phong nhã hào hoa nhất, xinh đẹp hiếm thấy.
“Giáo sư Lâm, đây là ai vậy ạ? Đẹp quá.” Tần Thành hỏi.
“Một nữ họa sĩ, hát cũng rất hay, nổi tiếng rất lâu, người trong niên đại đó của chúng tôi đều rất thích cô ấy.” Giáo sư Lâm cho biết.
Vương Huyên nhìn cẩn thận, bên góc tấm hình cũng bị mòn, cảm giác có lịch sử mấy chục năm, giáo sư Lâm vẫn luôn cất giữ nó.
Hiển nhiên Tần Thành cũng chú ý tới, bởi vì khá thân, cho nên mới dám nói đùa.
“Thầy thật chung thủy, yêu một người mấy chục năm cũng không thay đổi.”
Giáo sư Lâm gật đầu: “Đúng vậy, tôi thích cô ấy từ hồi học cấp ba, bây giờ tam cao* rồi mà vẫn thích cô ấy.”
*"tam cao" là chỉ 3 loại bệnh người già thường mắc: đường huyết cao, mỡ máu cao, huyết áp cao.
Vương Huyên và Tần Thành đều ngẩn người, không nói gì.
“Tiếp theo cậu có tính toán gì không?” Giáo sư Lâm hỏi Vương Huyên.
Vương Huyên trình bày đúng sự thật, trước tiên làm việc, nhưng cũng tiếp tục bước trên con đường Cựu Thuật này.
“Phải tới Tân Tinh!” Giáo sư Lâm nói.
Sau đó ông cúi đầu xem album, hơi suy tư.
Vương Huyên vội vàng mở miệng: “Giáo sư Lâm, thầy không cần ra mặt đi xin người ta giúp em nữa đâu ạ.”
Giáo sư Lâm ngẩng đầu lên, hỏi Vương Huyên và Tần Thành: “Các cậu cảm thấy Liệt Tiên có từng tồn tại không?’
Vương Huyên bén nhạy phát hiện ra, vừa rồi không phải giáo sư Lâm cúi đầu nhìn người phụ nữ kia, mà là nhìn tấm hình bên cạnh.
Đó là một tấm hình cũ đã ố vàng, hiện lên cảm giác năm tháng, chụp không đủ sáng, rất mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái đó là cảnh ở trong lòng đất, trên một chiếc bàn đá có một đống thẻ tre đang được bày ra.
Thẻ tre như vậy gặp nhiều ở trong mộ Tần Đại, nhất thời khiến Vương Huyên sinh ra không ít liên tưởng.
Còn chưa kịp chờ Vương Huyên và Tần Thành trả lời, giáo sư Lâm đã nói tiếp: “Các cậu cảm thấy rốt cuộc bên phía Tân Tinh đã phát hiện ra điều gì?”
Tin tức liên quan tới Tân Tinh, hẳn là đã xuất hiện những hiện tượng thần bí và lực lượng siêu nhiên, nhưng Vương Huyên và Tần Thành cũng không biết nhiều lắm.
Chủ yếu là do tin tức không đối xứng, bọn họ lại sống ở Cựu Thổ, khó lấy được những bí mật tuyến đầu.
Về phần Liệt Tiên, lại càng lộ ra hư vô mờ ảo.
Vương Huyên tin rằng, cách đây rất lâu, từng có một đám người, hoặc luyện Thải khí thuật, hoặc tập trung vào thiền định, điều dưỡng thân thể và tinh thần, đạt được sức mạnh vượt xa hơn người bình thường.
Suy đoán này của hắn, có thể kiểm chứng với một vài cuốn sách cổ.
Vương Huyên đã từng đọc qua những ghi chép tương tự trong “Hoàng Đế Nội Kinh”: Người thời thượng cổ, làm theo âm dương, hoà cùng thuật số, hình thần hợp nhất.