Khi Hắc Hổ gọi điện thoại liên lạc với Thanh Mộc, thông báo rằng tiểu Vương đang tìm anh ta, ngón tay đang cầm điếu thuốc của Thanh Mộc cũng run lên theo, có chút lười phản ứng.
Nhưng ngay sau đó Phong Tranh, Lão Mục cũng trước sau liên hệ anh ta, nói rằng chuyện tiểu Vương tìm anh ta có liên quan đến sự sống chết.
Thanh Mộc thở dài, không thể không liên hệ với Vương Huyên, muốn tránh mấy ngày thanh tịnh cũng không được, anh ta luôn có loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, anh ta vừa liên hệ với Vương Huyên, đã nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng oán thán: "Lão Thanh, anh xong rồi, tôi có loại dự cảm, lập tức sẽ đến lượt anh!"
Thanh Mộc có chút không chịu được, nói: "Cậu câm miệng cho tôi, có phải lúc cậu một mình lại giày vò tôi đến khốn khổ rồi hay không?"
"Không có, anh đừng suy nghĩ nhiều, bên phía tôi đã xảy ra chuyện!" Vương Huyên nhanh chóng kể lại một cách đơn giản sự kiện phục sát ở núi Đại Hắc.
"Lão Thanh, tính chất tổ chức thám hiểm này của chúng ta không phải hợp tác cùng quốc gia, thuộc về bán chính thức hay sao? Thế nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi tôi lại bị ám sát ba lần, tổ chức thám hiểm cũng không đáng tin. Có vài người vô pháp vô thiên, xem Cựu Thổ là chỗ nào, là hậu hoa viên nhà hắn sao? Loại thế lực này cần gì quản nó là tài phiệt hay liên quan đến lĩnh vực khác, không nhổ tận gốc thì giữ lại ăn tết à?"
Mặc dù cách điện thoại, nhưng Thanh Mộc đã cảm nhận được lửa giận của Vương Huyên.
Thanh Mộc nói: "Được rồi, cậu đừng nói, tôi lập tức để người đi xử lý chuyện này, cậu tạm thời cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, đừng để ảnh hưởng đến sinh hoạt của người thân cùng bạn bè bên cạnh cậu."
Kỳ thật đây cũng là điều Vương Huyên muốn, dù sao bên trong núi Đại Hắc lưu lại bảy bộ thi thể, một khi bị phát hiện, hoặc là hắn chủ động báo động, thành nhỏ không lớn, tất nhiên dư luận xôn xao, cuộc sống yên lặng của người nhà cùng bạn bè nhất định sẽ bị đánh vỡ.
Tính chất của tổ chức thám hiểm thuộc về kiểu bán chính thức, do Thanh Mộc tìm người ra mặt xử lý thì không thể thích hợp hơn.
Sau khi Vương Huyên kết thúc trò chuyện bèn trực tiếp về nhà, tắm rửa qua thân thể sau đó vùi đầu ngủ, ở trong lòng hắn hiện tại còn rất khó chịu, tiến vào giấc ngủ lên quan tưởng một phen, chải vuốt điều chỉnh tâm tình của mình để bình tĩnh cùng tường hòa lại.
Kỳ thật, tâm lý của hắn có năng lực chịu đựng rất mạnh, dám quan tưởng mang hai hàng vết máu trên mặt nữ phương sĩ thành Thiên Tiên tử, trong mộng ca múa mừng cảnh thái bình, tất nhiên cũng có thể rất nhanh xử lý tốt vấn đề hiện tại.
Lúc chạng vạng tối, Vương Huyên thức dậy, thân thể tràn ngập sức sống, tinh thần sáng láng, hết sạch vẻ lo lắng trước đó, hắn đã bỏ qua được chuyện này
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ lấy tâm thái hoàn toàn khác biệt ứng đối với tương lai.
Bên ngoài, ánh nắng chiều đỏ khắp bầu trời, ráng đỏ rất lớn, biểu thị thời tiết ngày mai sẽ tốt, tâm tình Vương Huyên cũng dần dần khá hơn, cùng cha mẹ ăn cơm tối rất ngon miệng.
Ban đêm, Vương Huyên cùng cha mẹ xem tivi, nói chuyện phiếm, thẳng đến hơn chín giờ mới trở lại phòng của mình, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ bàn đọc sách, nghĩ kĩ những chuyện trải qua ngày hôm nay, thật rất nguy hiểm.
Nam tử áo đen vậy mà mạnh đến loại trình độ kia, thành tựu ở trong lĩnh vực Cựu thuật tương đối phi phàm, dẫn đến cuối cùng Vương Huyên cũng kiệt lực, nằm trên mặt đất khó mà động đậy, suýt chút đã bị bắn giết.
"Nội cảnh địa. . . Đến đột ngột, đi cũng nhanh, không cách nào chủ động nắm chắc." Hắn thở dài, hôm nay ở trong tuyệt cảnh lại phát động siêu cảm, loại chuyện ngẫu nhiên này giúp hắn trốn qua một kiếp.
Nhưng hắn căn bản không thể trông cậy vào trạng thái đặc thù này, ai có thể bảo chứng lần sau còn có vận may như thế nữa?
Hắn có lý do cho rằng, một khi có loại tâm lý ỷ lại này, lần sau hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu như chính hắn đều cho rằng thời khắc mấu chốt có thể phát động siêu cảm, vậy còn tính là bờ vực sống chết sao? Thể xác, tinh thần và tiềm thức tuyệt đối sẽ cho rằng không phải thế!
Một khi như vậy, đó chính là tử cục, hắn có chín cái mệnh cũng không đủ giết!
Cho nên Vương Huyên thở dài, sau khi trải qua loại chuyện này, lại muốn phát động siêu cảm càng ngày càng khó, Tiên Tần Phương sĩ hẳn là có một loại phương pháp thông thường nào đó.
Đáng tiếc bất kể là các loại trúc giản, hay là các loại điển tịch tông môn cổ đại, tất cả đều rơi vào bên Tân Tinh kia, hắn muốn tìm đọc cũng không có sách để nhìn.
"Mình hẳn là vào từ minh tưởng, trên lý luận, đạt tới trạng thái Minh tưởng cao nhất, được xưng là Bồ Tát cảnh, có thể đặt chân vào bên trong không minh thời quang." Vương Huyên suy nghĩ.
Phương pháp hiện tại của hắn gọi là trạng thái siêu cảm, hẳn là thuộc về phạm trù Đạo gia Thiên Nhân Hợp Nhất, Phật gia tất nhiên cũng có con đường tương cận.
"Muốn tiến vào trạng thái Minh tưởng cao nhất có chút khó." Vương Huyên nhíu mày, cái gọi là thánh tăng tu trì cả một đời cũng khó mà tiến vào loại trạng thái kia, người từng có loại kinh nghiệm này ở thời đại trước đều đã tuyệt tích.
Sáng sớm chủ nhật, quả nhiên là trời xanh không mây, ánh bình minh rải đầy thành nhỏ, Vương Huyên mang theo lễ vật đi gặp hai người bạn thân, một người thích các loại chiến hạm mô hình kiểu mới, một người thích các loại mô hình mỹ nữ figure.