Núi Đại Hắc tuyệt đối không thể đi, sau khi Vương Huyên nhìn thấy hai người bạn tốt, nói cho bọn họ trong núi có gấu chó, vì lý do an toàn, không có chuyện gì thì đừng nên đi qua.
"Cái mô hình Thâm Không chiến hạm này, tôi thích, tìm người hỗ trợ mua hộ mấy lần đều không có hàng, hôm nay rốt cục cũng đạt được ước muốn!" Triệu Mặc thật cao hứng, sau đó lại bắt đầu khinh bỉ Lâm Hiên bên cạnh, nói: "Thiếu niên chưa trưởng thành!"
Lâm Hiên loay hoay mỹ nữ figure, khinh bỉ nói lại: "Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, vĩnh viễn có một tấm lòng tươi trẻ, vĩnh viễn thích sự vật tốt đẹp, cậu mới chừng hai mươi đã không thích người đẹp, nói rõ nội tâm đã già, cậu nhìn tôi và Vương Huyên đi, mãi mãi vẫn thanh xuân, hiểu được thưởng thức, quanh năm đều có một đôi mắt tìm kiếm phong cảnh mỹ lệ."
Triệu Mặc nói: "Tôi chỉ còn thêm một năm rưỡi nữa là sẽ kết hôn, chơi figure của cậu đi. Về phần Vương Huyên, hắc hắc, cấp độ thẩm mỹ sớm đã thoát khỏi figure, thứ ưu thích chính là người thật có phải không."
Hai người mang đến cái thùng giấy, bên trong có tiểu hoàng cẩu, rất khỏe mạnh, nói là chó con nhất thủ sơn khuyển chính tông, để Vương Huyên mang về trong thành nuôi.
Vương Huyên lắc đầu: "Được rồi, hiện tại tôi cũng không có thời gian để chăm sóc nó, không nuôi."
Trước kia lúc hắn 11 - 12 tuổi đã từng nuôi một con chó hoa nhỏ, kết quả còn chưa tới nửa năm đã bị chết, liên tiếp hai ngày hắn ăn không ngon, rất thương tâm, từ đó về sau hắn cũng không dám nuôi nữa.
Vân Thành không lớn, sau khi ăn xong cơm trưa, ba người vượt thành tản bộ, trò chuyện thật lâu, Vương Huyên biết loại cuộc sống yên tĩnh này sắp rời xa mình, hắn rất trân quý những thứ trước mắt này.
Hắn cảm thấy, thời gian mình tiến về Tân Tinh sẽ không quá xa.
. . .
Buổi chiều, Vương Huyên từ biệt cha mẹ, lên đường trở về, trở lại nơi làm việc ở An thành.
Mấy ngày kế tiếp, tất cả đều rất bình thường, ban ngày Vương Huyên nghiên cứu đạo tàng, ban đêm luyện Căn pháp cùng các loại Thể thuật, cảm giác vô cùng phong phú.
Căn cứ vào ý nghĩ yêu mến lão đồng nghiệp, trong lúc hắn gọi điện thoại cho Thanh Mộc, để anh ta vấn an lão Trần, thuận tiện cũng hỏi thăm đồng chí lão Trần lúc nào trở về.
Thanh Mộc suýt chút nữa ném điện thoại cho đi, bởi vì ngay hôm nay, có người quen biết từ Tân Tinh về tiện thể đưa cho anh ta lời nhắn, lão Trần để anh ta hỗ trợ đi Cổ tháp ngàn năm bên ngoài thành chuẩn bị, lão Trần muốn đi đến đó ở một thời gian, ý là. . . Lão Trần lập tức sẽ trở về!
Thanh Mộc có chút hoảng, bởi vì rất rõ ràng, lão Trần chạy đến Tân Tinh cũng không có kết quả tốt, vẫn bị giày vò thảm như cũ, tất cả đều như Vương Huyên nói, cuối cùng vẫn là phải "Trở về quê cũ" .
Tất nhiên anh ta nghĩ đến những lời kia của Vương Huyên, kế tiếp sẽ đến lượt mình, trong lòng của anh ta không chắc, đừng thật sự bị miệng của tiểu Vương từng khai quang kia cho nguyền rủa.
Anh ta ra vẻ bình tĩnh, nói cho Vương Huyên một tin tức: "Người đàn ông áo đen có thân phận không đơn giản, đã từng là thượng khách của một vài ông lão tài phiệt. Hắn gọi là Tôn Thừa Khôn, là một vị học giả, giáo sư, thực lực đã từng cực kỳ cường đại, chỉ là lúc 40 tuổi từng bị trọng thương, thân thể xảy ra nghiêm trọng vấn đề, thực lực giảm xuống một mảng lớn, không phải vậy thì sẽ lợi hại hơn rất nhiều so với hiện tại.”
Vương Huyên lấy làm kinh hãi, người đàn ông áo đen lại còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng, quả nhiên là người ở trên con đường Cựu thuật này đi được rất xa, từng có thành tựu phi phàm.
"Đã biết được thân phận của ông ta, như vậy tiếp tục truy tra đi, bọn họ ba lần xuất thủ, không chỉ nhằm vào tôi, cũng là khiêu khích nghiêm trọng đối với tổ chức thám hiểm." Vương Huyên khuyến khích, chuyện này không thể cho qua, nhất định phải có kết quả.
Dựa theo người đàn ông áo đen bi quan ám chỉ, có vài người cùng thế lực hoàn toàn không phải là thứ mà hắn có thể chạm đến cùng đối kháng, nhẫn nhịn mới đúng.
Thế nhưng một khi liên tiếp bị người ám sát, còn phải nhịn, làm như chuyện gì cũng không xảy ra, đây không phải tính cách của Vương Huyên, hắn muốn âm thầm tra tới cùng.
Ngày kế tiếp, lão Trần trở về, vào ở bên trong Cổ tháp ngàn năm ngoài thành.
Trong lòng Thanh Mộc hốt hoảng, vừa vặn đuổi kịp ở An thành, sau khi để Hắc Hổ đi trước làm việc, sắp xếp cho lão Trần thỏa đáng.
Cùng ngày lão Trần cùng Thanh Mộc trò chuyện, nói với anh ta rằng, trước tiên không cần để lộ tin tức, tuyệt đối đừng nói cho Vương Huyên biết ông ta trở về, hiện tại ông ta không muốn gặp thằng nhóc kia.
Trên thực tế, Vương Huyên hiện tại cũng không muốn gặp ông ta, ai không có chuyện gì lại nhảy hố lần thứ hai chứ, chủ động đi nhìn một "Ông lão chẳng lành" sao?
Nhiệm vụ thiết yếu của hắn trong giai đoạn này là tăng lên thực lực của mình, cho nên, cuối tuần hắn dậy thật sớm, ra khỏi thành chạy về toà Cổ tháp ngàn năm kia, hắn muốn đi nhìn một chút, có bảo vật hiếm thấy là Vũ Hóa thạch hay không.