Chương 109: [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Phiên bản dịch 5676 chữ

Lão Trần ánh mắt phức tạp, có giải thoát, cũng có tiếc nuối, đầu tiên là như trút được gánh nặng, sau đó lại thở dài, ông ấy kiên trì đến bây giờ, bị giày vò cái quá sức, vẫn là công dã tràng như cũ.

Vương Huyên mở miệng: "Lão Thanh, ngươi nhanh đi núi Đại Hưng An, đừng học lão Trần chơi đùa lung tung, tôi cảm thấy tốt nhất anh nên mang theo Kim Xuyên, Tiền Lỗi cùng nhau đi, nhiều người lực lượng lớn, có việc dễ chia sẻ."

Thanh Mộc trừng mắt liếc hắn một cái, rất muốn nói, Kim Xuyên không phải từng chặn cướp cậu một lần sao, Tiền Lỗi hình như cũng lấy của cậu một tảng đá?

Nhưng trong lòng anh ta vẫn tán đồng, nhất định phải tìm người chia sẻ, cùng đi núi Đại Hưng An, không phải chuyện mà một mình anh ta có thể giải quyết được.

Lão Trần mở miệng: "Những ngày gần đây, tôi đã kính cẩn thành kính trò chuyện cùng vị Thiên tiên tử kia, vì thế trắng đêm không ngủ, tôi cảm thấy nàng thông tình đạt lý, Thanh Mộc con đi đi."

Thanh Mộc còn có thể nói cái gì, cũng không thể nói lại sư phụ mình, lão nhân này không công chịu tội, bây giờ trả lại thiếp vàng trên mặt mình, cuối cùng càng để cho làm đồ đệ kế thừa "Di sản".

Trong viện chỉ còn lại lão Trần cùng Vương Huyên, hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão Trần cười nói trước.

"Tiểu Vương, nói đi, bí mật trên người của cậu không hề ít, ngay cả nữ phương sĩ đều nhìn cậu với con mắt khác, chỉ là nàng cuối cùng phả rời đi, quay về dưới lòng đất."

Lão Trần khôi phục bình tĩnh cùng thong dong trước kia, mặc dù lời nói coi như bình thản, nhưng lại có cỗ áp lực vô hình phát ra.

Vương Huyên không mở miệng, tỉnh táo mà im ắng.

"Đừng chối, lúc cậu vừa tốt nghiệp thực lực mạnh bao nhiêu, tôi rất rõ ràng, mà trong đêm đó cậu dễ dàng đánh bại sát thủ luyện thành Thiết Sa Chưởng, đúng lúc là từ núi Đại Hưng An trở về, khi đó tôi đã biết, trên người cậu có bí mật." Lão Trần mở miệng, không có tâm tình ba động gì.

Ông ấy lại nói: "Thực lực của cậu tăng lên rất mãnh liệt, lần này đánh bại được Tôn Thừa Khôn, khiến Thanh Mộc cũng bị hù sợ, đừng nhìn nó không nói gì, nhưng đối với tốc độ phát triển của cậu, nó không có manh mối nên cảm giác hãi hùng khiếp vía, lại tiếp tục như thế, ngay cả mí mắt tôi cũng muốn cuồng loạn."

Hiển nhiên, lão Trần hiện tại còn có thể bảo trì bình thản, nói rõ thực lực của ông ấy cực kỳ cao thâm, là một cao thủ siêu cấp hiếm thấy!

Vương Huyên thở dài, hắn biết loại tình huống này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện, bởi vì thực lực của hắn xác thực tăng lên quá nhanh, chỉ cần là người đứng bên cạnh hắn hữu tâm lưu ý, hoặc sớm hoặc muộn tất có cảm giác.

Lão Trần rõ ràng là muốn đào đồ trên người hắn!

"Lão Trần, nếu như tôi nói cho ông, tôi thật sự không có tiên pháp Vũ Hóa, ông có tin hay không?" Vương Huyên vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Vậy trên người cậu có bí mật gì?" Lão Trần hỏi.

"Là có bí mật, nhưng không phổ biến, nói ra người khác cũng làm không được, sẽ chỉ dẫn xuất phiền phức càng lớn." Vương Huyên cảm thán, hắn cũng rất bình tĩnh, không có chút sợ nào.

Lão Trần lắc đầu, đập đầu vai của hắn, nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi không miễn cưỡng cậu, nhưng nếu cậu không ngại lo lắng thì cứ nói ra, hiện tại không cần phải gấp gáp trả lời tôi, ngày mai tôi hẹn cậu câu cá, đến lúc đó trò chuyện tiếp."

Sau đó, ông ấy lại rất cảnh giác mở miệng, nói: "Cậu đừng làm Yêu, ngàn vạn chớ suy nghĩ lung tung, nữ phương sĩ lần này khẳng định đã trở về dưới lòng đất, sẽ không lại đi ra, dù sao nhục thể của nàng ở nơi đó."

Vương Huyên không thèm để ý chút nào, hơn nữa còn đang cười, nói: "Lão Trần, ông nghĩ nhiều rồi, đêm nay ngủ ngon giấc, dù sao đã chịu nhiều ngày như vậy."

Giờ khắc này, mí mắt lão Trần cuồng loạn, làm sao lại sinh ra một cỗ dự cảm không tốt?

Ông ấy nhanh chóng đánh điện thoại liên lạc Thanh Mộc, hỏi anh ta đã đến đâu rồi? Sẽ không phải lại trở lại phụ cận chứ.

Vương Huyên nói: "Ông nghĩ đi đâu vậy, tôi là hạng người như vậy sao? Nữ phương sĩ đã rời đi, chẳng lẽ tôi còn có thể gọi nàng trở về, tôi cũng sợ nàng giày vò mình đấy."

Lão Trần gật đầu, đúng là như vậy, ông ấy cũng cảm thấy Vương Huyên không thể điều khiển nữ phương sĩ.

Sau đó, Vương Huyên cùng lão Trần trò chuyện về Phổ Pháp tự.

"Lão Trần, ông biết lịch sử của ngôi chùa này không, đã xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng sao tôi cảm giác, nơi này mặc dù thần thánh trang nghiêm, nhưng lại thiếu khuyết chút phật khí?"

Lão Trần lắc đầu, há miệng ngáp, nói không biết, ông ấy muốn đi ngủ bù, hiện tại rốt cục có thể thanh tịnh.

Sau đó không lâu, Vương Huyên ở trong ngôi chùa thỉnh giáo một vị lão tăng, hỏi thăm lịch sử Cổ tháp này, có cái truyền thuyết gì, cùng xảy ra qua các loại sự kiện lớn.

Lão tăng giảng rất nhiều, nhắc đến rất nhiều truyền thuyết gần như thần thoại, Phổ Pháp tự ngày xưa có thánh tăng đạo quả cao thâm, cuối cùng thành tựu chính quả Bồ Tát!

Vương Huyên chú ý chọn lọc lấy tin tức có giá trị, rốt cục nghe thấy một sự kiện lịch sử để hắn tâm thần chấn động.

Ba trăm năm trước, vùng đất Phổ Pháp tự này xảy ra địa chấn, các loại Cổ Chùa, Phật tháp đều sụp đổ.

"Nói cách khác, cái gọi là Cổ tháp ngàn năm, mặc dù truyền thừa có xa xưa như vậy, nhưng những công trình kiến trúc kia kỳ thật nhiều nhất chỉ ba trăm năm sao?"

Lão tăng thở dài, có chút ảm đạm, lắc đầu, nói: "Những kiến trúc này kỳ thật chỉ có mấy chục năm lịch sử."

"Cái gì?" Vương Huyên giật mình.

"Mấy chục năm trước, người bên Tân Tinh kia đào bới các loại di tích dưới lòng đất Cựu Thổ, đối với các loại Cổ tháp, đạo quán cũng rất để ý, có chút lão nhân tài phiệt tin phật, tín đạo, vì thế nguyện ý tốn hao đại giới to lớn, 'Mời đi' nguyên một phiến chùa chiền, một mảnh đạo quán."

Vương Huyên nghe đến đó, lập tức giật mình, hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn của Thần Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!