Đằng sau có nữ tử mang theo kính râm, mặc dù che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng dường như rất xinh đẹp, chỉ là phương thức xuất hành khiến nhiều người qua đường bất mãn.
"Dựa vào cái gì chứ, đây là con đường của mọi người, vì sao các ngươi xuất hành, phải để người khác nhường đường!" Có người la hét.
Mặc dù nơi này có không ít người đu idol, đang gọi tên vị minh tinh Tân Tinh kia nhưng cũng có rất nhiều người hết sức bất mãn, cảm giác hơi quá mức.
"Bây giờ là niên đại nào, minh tinh không tầm thường nhưng phô trương như vậy, sớm muộn gì cũng hết hot!" Có người hô.
Nhưng một đám người áo đen bất vi sở động, vẫn ra sức tách ra đám người như cũ, tạo ra một con đường tới.
Vương Huyên đi đến nơi đây vừa vặn nhìn thấy, đồng thời hắn hơi kinh ngạc, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người khác, đang đứng ở bên hồ.
Kia là một cô gái, váy dài trong gió nhẹ phiêu khởi, dáng người cao gầy lại lộ ra đường cong kinh người, mái tóc buộc cao, gương mặt trắng nõn mỹ lệ, lấy Vân Hồ làm bối cảnh, cô ấy rất có phong tình.
Đúng là Ngô Nhân, ấn tượng sâu nhất của Vương Huyên với cô ấy chính là rất nóng tính, mặt khác dáng người quả thật không tệ, lần trước lúc tức giận suýt chút nữa xé toạc lễ phục dạ hội, hôm nay thế mà lại một lần nữa ở Cựu Thổ thấy được cô ấy.
Rất nhanh, Vương Huyên biết vì sao cô ấy xuất hiện ở đây, nữ minh tinh đến từ Tân Tinh kia rõ ràng là đi về phía cô ấy, dường như quen biết đồng thời có ước hẹn.
Ngô Nhân nhíu mày, cô cũng không muốn bị người chú ý như vậy, khoát tay đối với nữ minh tinh kia, không muốn gặp nhau ở đây, trở thành phong cảnh trong mắt người khác, cô ấy quay người đi đến nơi xa.
Khách quan mà nói, phong tư của cô ấy so với nữ minh tinh kia còn xuất chúng hơn một chút.
Sau khi Vương Huyên đi đến nơi đây, định quay người rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng kinh hô, thực sự có người suýt chút nữa bị chen ngã vào trong hồ, lập tức nhíu mày.
Nhất là, có bé gái lại bị người áo đen cao lớn đẩy ngã về phía sau, Vương Huyên không quen nhìn, gạt mấy tên áo đen, đi ngang qua qua bọn họ, kéo bé gái dậy, nhiều người như vậy, chẳng may bị người giẫm đạp, rất dễ xảy ra chuyện.
Hiển nhiên, hành động đẩy ra vượt lên của Vương Huyên khiến bọn họ bất mãn, một loạt người áo đen chen chúc tới, cho là hắn gây hấn.
Vương Huyên lôi kéo bé gái lui ra phía sau mấy bước, muốn đưa bé gái ra khỏi đám người, tránh cho bị chen chúc đến đụng phải.
"Cách tôi xa một chút!" Hắn bình tĩnh nói.
Nhưng mấy người áo đen cho là hắn gây sự, vẫn xô đẩy như cũ, cũng cùng đám người chen chúc tới.
Vương Huyên vốn dĩ không muốn nhiều chuyện, chỉ nhìn bọn họ, nếu như để hắn trực tiếp động thủ cùng những người áo đen này, đoán chừng lông gà đầy đất, cân nhắc góc độ giáo dục của con người, hắn mang theo bé gái lùi về hướng của Ngô Nhân bên hồ.
"Các ngươi đừng quá mức, đã là thời đại nào rồi mà còn làm ra chuyện công chúa xuất hành này, Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi!" Vương Huyên hô.
Bản ý của hắn tất nhiên là để Ngô Nhân ra mặt, dạy dỗ nữ minh tinh mà cô ấy quen biết kia, hôm nay từ căn nguyên uốn nắn một chút loại vấn đề này.
Bởi vì, hắn nhìn ra, Ngô Nhân dường như cố ý khiêm tốn, đã khoát tay đối với nữ minh tinh kia, muốn rời đi.
Nhưng mà, chờ khi hắn chen tới nơi, Ngô Nhân mặc dù bất mãn đối với nữ minh tinh, nhưng nhìn thấy Vương Huyên thì càng không cao hứng, sau khi thấy hắn tiếp cận, lập tức hai tay ôm ngực, dáng vẻ cảnh giác cùng phòng bị.
Vương Huyên im lặng, cần thiết phải như vậy hay không? Hắn đoán chừng người phụ nữ này còn mang thù, dù sao lần trước hắn vì phân tích bệnh lý của cô ấy mà quả thực đắc tội không nhẹ.
Ngô Nhân lãnh đạm nhìn hắn một cái, ôm ngực, xoay người bỏ đi, đây rõ ràng là kéo dài khoảng cách, không muốn chào hỏi, càng không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn.
"Đại... Ngô Nhân!" Vương Huyên lâm thời đổi giọng, trong lòng hắn, người phụ nữ này trừ tính tình lớn, ấn tượng trực quan nhất chính là "Lòng dạ khoáng đạt", vừa rồi suýt chút nữa hô lỡ miệng.
Ngô Nhân vô cùng thông minh, từ lúc hắn hô lên chữ thứ nhất, đã lập tức đánh giá ra bản ý vừa rồi của hắn, đến tột cùng muốn gọi nàng là gì, hai mắt lập tức phun lửa.
"Đừng hiểu lầm, tôi vừa mới nhìn thấy cô âm thầm chào hỏi cùng nữ minh tinh kia, hai người hẳn là quen biết, tranh thủ thời gian khuyên nhủ đám người này đi, đừng hống hách như vậy, sắp chèn người khác ngã vào trong hồ rồi."
Ngô Nhân vốn dĩ muốn chào hỏi đối với nữ minh tinh, để cô ta rời đi, nhưng là cô lại cảm thấy, Vương Huyên đang cố ý cọ bước chân mình, lập tức bất mãn, không muốn để ý đến hắn, mà hai tay ôm ngực trực tiếp xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn.