"Chúng ta còn chưa hạ sát thủ, bọn họ đã không nhịn được rồi, còn gì để nói chứ." Thanh Mộc gầm nhẹ một tiếng, đầu tiên điều chỉnh súng năng lượng phát ra năng suất trí mạng.
Ông ta lướt qua thể hiện năng lượng kinh người của mình. Trong bóng tối bắn liên hoàng vọt tới, dùng cảm nhận mạnh mẽ của mình tránh những tia sáng, nhanh chóng đi vào trong địa cung.
Vương Huyên nhìn mà kinh hãi, quả nhiên Thanh Mộc là một cường giả khó lường, một đại cao thủ.
Xoẹt!
Đao quang sáng lên, Thanh Mộc vọt tới gần những người kia trực tiếp vung kim đao, dùng thân thủ đáng sợ của mình vung mạnh đao, lực sát thương khủng bố.
"Xông lên!" Hắc Hổ, Phong Tranh và người của mấy tổ khác đều vọt tới.
Vương Huyên cũng hành động, hắn vẫn sử dụng súng năng lượng với hiệu quả ngất như cũ, trong lúc chiến đấu, hắn đánh ngã mấy người.
Mặc dù lần đầu tiếp xúc với loại vũ khí này, nhưng bắn ở cự ly gần nên hắn cũng có thể bắn trúng đích.
Vương Huyên rất cẩn thận, nhiều lần di chuyển dọc theo vách núi, trốn ở sau những tảng đá trong địa cung dưới lòng đất để tránh tia sáng năng lực xẹt qua.
Rất nhanh, những tia sáng năng lượt xẹt qua dần thưa thớt, người của hai bên giáp mặt bắt đầu cận chiến.
"Thanh Mộc, ta gặp phải cao thủ siêu cấp rồi, người này nắm giữ Tân thuật cao thâm, tôi không thể ngăn được!" Hắc Hổ kêu lớn, cả người hắn đầy máu.
Có một người lòng bàn tay phát sáng, bổ về phía Hắc Hổ, mảng lớn ánh sáng như ráng chiều chiếu xuống, nơi trên thân thể bị chiếu xuống, máu chảy đầm đìa.
Grừ…
Thanh Mộc rống lớn một tiếng, vọt tới, va chạm kịch liệt với cao thủ kia.
Ầm.
Đúng lúc này, vách núi bị phá vỡ, có người đánh nát núi đá, rơi vào trong một thông đạo. Quả nhiên đúng như Thanh Mộc suy đoán, gần đó có con đường như mạng nhện, đã được khai quật từ lâu.
Người đang kịch liệt quyết đấu với Thanh Mộc trong tay có ôm một cái hộp bằng vàng, xoay người nhảy vào lối đi kia.
Một đám người khác cũng chạy đi theo.
"Đuổi theo." Thanh Mộc là người đầu tiên vọt tới, những người khác theo sát phía sau.
Phong Tranh nói với Vương Huyên: "Cậu dùng súng còn ngượng tay, mấy phát vừa rồi xém trúng mấy người chúng ta, cậu thủ chỗ này đi, không nên đuổi theo."
Vương Huyên gật đầu, mặc dù hắn cảm thấy bản thân sẽ không đánh trúng người một nhà, nhưng đối phương đã nói như vậy, mặc kệ muốn chiếu cố một người mới như hắn cũng được, hay yên lòng về hắn cũng không sao, hắn đều đồng ý ở lại.
Trong Địa cung yên tĩnh, trên mặt đất nằm trên mặt đất, có người đã chết, có người bị súng năng lượng kích ngất đi, không có gì đáng lo.
Vương Huyên rất cẩn thận, trốn ở đằng sau tảng đá lớn, quan sát và cảm nhận cẩn thận.
Quả nhiên, có người giả vờ ngất đứng rất gần chỗ Vương Huyên, người này hô hấp là lạ, rõ ràng hắn đã tỉnh táo nhưng rất khẩn trương.
Vương Huyên híp mắt nhìn kỹ, thật bất ngờ hắn nhận ra người đó là Chu Vân.
Hắn không nghĩ tới, thân là dòng chính của nhà họ Chu nhưng Chu Vân lại tự mình đến.
Có lẽ hiện tại hắn ta hối hận đến xanh ruột, chắc không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.
Dù sao, trước kia các đại tài phiệt khai quật di tích các nơi đều rất thuận lợn, có ưu thế áp đảo, cho dù bị người ta quấy nhiễu cũng không liên quan đến đại cục, lần này thì thảm bại.
Vương Huyên thầm nói, Tiểu Chu thật xin lỗi, ai bảo cha của anh lão Chu Minh Hiên kia lợi hại như vậy, cho nên nghe theo lời Tần Thành cứ mỗi lần nhìn thấy anh phải đánh cho một trận.
Điều quan trọng là hắn phát hiện Chu Vân có chút khác lạ, giống như tạm thời đổi một đồ quần áo màu đen với người khác, không mặc trang phục phòng hộ cao cấp, giống như anh ta đang trốn đi.
Vương Huyên chú ý tới, dường như trước ngực của hắn đang giấu gì đó.
Vương Huyên yên lặng cầm lên một cục đá, mạnh mẽ ném qua, phịch một tiếng Chu Vân ôm đầu kêu thảm, trực tiếp nhảy dựng lên, máu chảy ra.
Vương Huyên cũng không hạ sát thủ, hắn chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp trung học, không có thâm cừu đại hận gì với anh ta, dù có thế nào cũng không xuống tay được.
Vương Huyên giống như một con thạch sùng xuyên qua tường bám vào đá, lướt qua đến gần Chu Vân, xoẹt một tiếng, xé rách quần áo trước ngực của anh ta, cướp đi ngọc thư, sau đó nhanh chóng rút lui, lần nữa trốn sau tảng đá lớn.
Quả nhiên, vừa rồi hắn không dùng súng năng lượng đánh xỉu Chu Vân là đúng. Chính vì Chu Vân quá đau đớn nên mới nhảy dựng lên, vật vã nằm ra đó, còn giả chết không dám đối kháng mãi cho đến khi Vương Huyên cướp đi văn kiện ngọc rời khỏi, Chu Vân mới giãy dụa chạy ra, bắn năng lực chùm sáng vụt tới.
"Bắt lại tên đó cho tôi, kim thư để bên trong ngọc thư vốn nằm trong tay tôi đã bị tên đó đoạt đi!" Chu Vân gầm thét.
Ầm!
Vương Huyên trốn ở phía sau tảng đá, tế đàn cách hắn không xa bị đánh trúng, chia năm sẻ bảy, nhanh chóng sụp đổ xuống.
Mấy tiếng kinh hô vang lên.
Dưới tế đàn có một không gian, có một người mặc vũ y ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cạnh vách đá. Người này có mái tóc đen dài, sắc mặt hồng nhuận sáng láng, nhìn chưa tới ba mươi mấy tuổi.
"Người mặc vũ y, ông ta là cường giả phương sĩ đỉnh cao… nên thân xác vẫn tồn tại trong tế gian." Người còn sống trong địa cung kinh hoảng la lớn.
Quan trọng nhất là trong tay cường giả phương sĩ đỉnh cao này có cầm một quyển da thú màu bạc, đang cúi đầu quan sát, giống như còn sống.
Người của bên tài phiệt đều là người trong nghề, họ đều biết thật ra người này đã chết rồi.
Vèo vèo vèo
Mấy bóng người vọt xuống, luồng lách qua những khe đá để ẩn giấu thân hình, từng bước tiếp cận vị Phương sĩ trong truyền thuyết kia.
Nhưng chuyện khủng khiếp đã xảy ra, đột nhiên người đàn ông tóc đen kia hóa thành tro bụi, vũ y phiêu tán, người này vũ hóa tại chỗ, sau đó hoàn toàn biến mất.
Phốc phốc phốc!
Sáu người áo đen tiến lên không hiểu sao đều bị nổ tan tành, máu tươi và quần áo đồng thời rơi xuống, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Vũ y tan rã, bay xuống hóa thành cát bụi, cuối cùng chỉ còn lại một tấm da thú màu bạc rơi trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Một màn kinh người này triệt để trấn trụ Vương Huyên.