Chương 34 Sách da thú màu bạc(3): [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Phiên bản dịch 4957 chữ

Anh ta cảm thấy, siêu thuật của mình có thể trực tiếp đánh thủng thân thể đối thủ, bày ra tư thế nghiền ép, đối phương căn bản không ngăn được lực lượng khủng bố của anh ta.

Bởi vì, anh ta đã bước đầu chạm vào vật chất siêu nhiên!

Trong mắt Chu Vân, lần gặp Vương Huyên trước đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, có thể luyện ra loại thành tựu này trong Cựu Thuật, trong số người trẻ tuổi rất khó tìm được mấy người.

Tên con lai Trung Tây với đôi mắt xanh trước mắt này thế nhưng lại muốn dựa vào con đường Cựu Thuật để đối kháng với anh ta? anh ta cảm thấy tên này quả thực là đang cầu bị đánh, chờ bị giết chết!

Vương Huyên rất bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại, lần này hắn không vận dụng Ngũ Tạng Lôi Âm thuật, bởi vì cái loại này tiếng sấm mơ hồ quá mức nổi bật.

Hắn vận dụng một loại Thể Thuật khác – Kim Y Thuật.

Hắn đã tham khảo ý kiến Thanh Mộc về các thủ đoạn hiệu quả để chống lại siêu thuật.

Thanh Mộc từng đề cập tới Kim Y Thuật, môn Thể Thuật này được xưng là khi luyện đến trình độ cao thâm, đao thương bất nhập, phòng ngự đối với vật chất siêu nhiên cực kỳ hữu hiệu.

Vương Huyên ngày trước đã luyện qua, hơn nữa còn có chút thành tựu.

Hiện tại thi triển ra, bên ngoài thân hắn nhất thời hóa cứng, có kim hà rất nhỏ chợt lóe qua.

Ầm ầm!

Chu Vân cảm giác như bị một ngọn núi đụng phải, cả người như cưỡi mây đạp gió, bay ngang ra ngoài, đồng thời bàn tay đau nhức, ánh sáng màu lam bám ở bên ngoài bị đánh tan.

Trong lòng anh ta khó chịu muốn chết, sau khi luyện thành Tân Thuật, ngắn ngủi hai ngày, trước sau bị hai người trẻ tuổi đánh bại, quan trọng nhất là trong đó còn có một đứa con lai!

Anh ta nổi giận gầm lên, sau khi thân thể loạng choạng rơi xuống trên mặt đất thì trực tiếp nhảy lên, muốn phản kích.

Kết quả, bàn tay đeo bao tay phòng ngự của đối phương một lần nữa đánh tới, phanh một tiếng, trong nháy mắt đánh cho Chu Vân hai tay máu chảy đầm đìa, miệng hổ nứt ra, móng tay bị lật lên, cơ hồ muốn rơi ra.

Phanh!

Chu Vân cảm thấy đau nhức dữ dội, cánh tay bị đối phương đập lên kêu răng rắc một tiếng, anh ta có thể nghe được rõ ràng tiếng xương nứt vang lên.

Xoạt!

Sau một khắc anh ta cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, quần áo lại bị xé rách, quyển sách da thú màu bạc kia đã bị cướp đi.

"Không!” Chu Vân nghẹn khuất vô cùng, nhịn không được rống giận.

Nhưng mà sau một khắc anh ta liền yên tĩnh hơn rất nhiều, lại có một quyền nện vào sống mũi anh ta, răng rắc một tiếng, xương mũi đều bị gãy, anh ta bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Vương Huyên đi tới, tay ôm lấy một tảng đá lớn bằng trái bóng rổ, toàn bộ bi phẫn của Chu Vân đều biến mất, cũng không dám kêu to nữa.

Anh ta bịt mũi, cố gắng nặn ra nụ cười, nói:"Anh bạn, anh rất mạnh, so với một người họ Vương mà tôi biết còn lợi hại hơn, Chu Vân tôi phục rồi. Kết bạn đi, đừng hạ sát thủ, dù sao tôi cũng đến từ Chu gia, là con trai của Chu Minh Hiên, có lẽ anh không thèm để ý, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao nếu tôi chết, Chu gia nhất định sẽ truy xét một phen. Anh bạn, xin vui lòng giơ cao đánh khẽ."

Sau đó, anh ta liền nhìn thấy tên con lai mắt xanh kia đột nhiên đem tảng đá lớn như trái bóng rổ ném về phía đầu mình!

Ầm!

"A..."Chu Vân kêu thảm thiết, nhưng rồi đột nhiên dừng lại.

Anh ta phát hiện mình chưa chết, cũng không có đau nhức truyền đến, tảng đá kia xẹt qua da đầu anh ta rồi nện xuống mặt đất, chấn động hai tai anh ta đều ong ong rung động, cả người đều là mồ hôi lạnh, thật sự sợ hãi, anh ta cảm thấy vừa rồi mình gặp thoáng qua tử thần.

"Anh bạn, tạ ơn không giết!” anh ta lại có chút cảm động, còn sống thật tốt, có một loại cảm giác muốn khóc.

Bốp!

Vương Huyên hạ một chân, đá trúng đầu làm cho anh ta ngất đi.

Sau đó Vương Huyên nhanh chóng mở quyển da thú màu bạc ra, không có gì để nói, nhất định phải lập tức im lặng ghi nhớ toàn bộ!

Quyển sách da thú một thước vuông, hiện ra ánh sáng màu bạc, ở trên chi chít các loại ký tự có khi phải đến mấy trăm cái, không phải dùng bút mực viết, mà là dùng dao khắc lên.

Vương Huyên lấy tay vuốt ve, hoa văn rõ ràng, xúc cảm rõ ràng, dao công cực kỳ tinh xảo, mỗi một ký tự đều có một loại ý cảnh, tràn ngập mỹ cảm.

Tuy nhiên, hắn không nhận ra bất kỳ ký tự nào trong đó!

Đây là bùa vẽ ma gì vậy? Nét vẽ rất nhiều, vô cùng phức tạp, hắn muốn dựa vào Chung Đỉnh Văn để liên tưởng nhưng lại phát hiện không có điểm tương đồng.

*Chung Đỉnh Văn: văn tự đúc hay khắc trên đồ đồng thời xưa.

Hắn nhìn trái nhìn phải, đây cũng không phải Giáp Cốt Văn, rốt cuộc là văn tự thời đại gì, thế mà hắn một chữ cũng không nhận ra.

*Giáp Cốt Văn: chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên.

Vương Huyên vận dụng phương pháp tốc ký, hai mắt nhìn chằm chằm mấy trăm ký tự này, coi chúng trở thành ảnh chụp, cố gắng ghi lại dấu ấn trong đầu.

Hiện tại không biết cũng không quan trọng, về sau lại điều tra, tìm người giải mã, luôn có thể giải quyết, mấu chốt nhất là phải ghi nhớ trong lòng.

Bạn đang đọc [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn của Thần Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    104

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!