Chương 43: Tiểu Vương quá mãnh liệt
Lại lật xe?! Bản thân Vương Huyên cũng cảm thấy câm nín, lần trước cũng thôi đi, hoàn toàn là do Tần Thành xen vào, nhưng lần này thì khác, bản thân hắn bị bắt.
Trước cửa phòng, Triệu Thanh Hạm duyên dáng yêu kiều, mặc một chiếc váy bó sát tôn dáng, sang trọng nhẹ nhàng. Chiếc váy thắt eo, ôm sát từ hông xuống đến bên trên đầu gối, ôm khít lên dáng người tốt đẹp, hoàn mỹ triển lộ đường cong duyên dáng.
Thế nhưng cô không duy trì nụ cười như lần trước, khuôn mặt vốn thanh tú ngọt ngào lúc này treo đầy băng sương, vô cùng lãnh diễm, làm cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống ngày thường, cao lãnh lại có chút xuất trần.
"Còn đứng đó làm gì, mau tiến vào đi." Vương Huyên chào hỏi, đứng lên chủ động nghênh đón, dáng người cao lớn, nụ cười sáng lạn, nói: "Tôi và Tần Thành mới nói, đừng vội gọi đồ ăn, lát nữa bạn học Triệu nhất định sẽ tới đây, xem xem cậu thích ăn món nào, đang chờ cậu đến để gọi món ăn đấy, đừng tiết kiệm giúp tôi, trước khi chia tay tôi sẽ tận tình làm địa chủ bản thành, chiêu đãi bạn học Triệu thật tốt."
Tần Thành há miệng, rất muốn nói, rõ ràng là tôi bỏ tiền mời khách!
Cậu ta nhìn thấy khí chất lạnh lùng như băng sương của Triệu Thanh Hạm, lại cảm thấy tương đối kinh diễm, lại nhìn thoáng qua Vương Huyên, ngầm oán thầm, lão Vương, cậu tự cầu đa phúc đi, lần này không thể trách tôi nha.
Triệu Thanh Hạm tóc dài đen nhánh mềm mại, khuôn mặt trái xoan trắng nõn thanh tú, nhưng hiện tại lại không ngọt ngào mà có một loại lạnh lẽo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn thẳng Vương Huyên, ánh mắt không còn nhu hòa như trước kia, mà lại có một loại cảm giác áp bách, đôi môi đỏ mọng sáng bóng càng lộ ra vẻ lãnh diễm.
Lúc này, cô không còn dáng vẻ tươi cười gì, hơi nâng chiếc cằm trắng như tuyết lên, nhìn chằm chằm Vương Huyên.
Thế nhưng cô vẫn đi vào trong phòng, tiếng vang khi giày cao gót khảm thủy tinh gõ xuống mặt đất phát ra, cũng là thanh âm duy nhất trong hiện trường yên tĩnh.
Tần Thành đứng dậy, kéo ra một chỗ ngồi.
Nhưng cô lại không đi tới, mà là đến trước sô pha cách đó không xa để nghỉ ngơi, không nói một lời ngồi xuống, cũng không khép lại hai chân thục nữ nghiêng sang một bên, mà là nâng lên, ưu nhã đặt ở trên bàn trà, hai chân khép sát cùng một chỗ, không lo lắng bị lộ sạch.
Không thể không nói, hai chân của Triệu Thanh Hạm thẳng tắp, đặc biệt thon dài, khoe rõ vóc người duyên dáng.
Loại hình tượng cùng khí chất như vậy, hoàn toàn khác biệt với Triệu nữ thần mà Tần Thành thường thấy, hiện tại cô quả nhiên giống như Vương Huyên nói, cái loại phong phạm nữ vương này, làm đảo lộn nhận thức về cô trong quá khứ.
Cô không nói gì, hai tay ôm ngực, trong lúc lơ đãng đường cong càng có vẻ phập phồng, không nói một lời nhìn Vương Huyên, xem hắn có thể có lời giải thích hợp lý gì.
Một lần, hai lần, liên tục bị cô bắt, ánh mắt cô nhìn về phía Vương Huyên hiện tại tuyệt đối không dính dáng gì đến sự ôn hòa, tuy rằng cả người vẫn rất đẹp, nhưng khí chất cao lãnh, có chút hung dữ.
Vương Huyên đứng dậy, vô cùng nghiêm túc, đi về phía Triệu Thanh Hạm.
Tần Thành hiện tại lại bình tĩnh, hiếm khi nhìn thấy lão Vương chật vật, hiện tại cậu ta lại thành ra có chút chờ mong, xem lần này Vương Huyên sẽ giải thích như thế nào.
"Xin lỗi!"
Sau khi Vương Huyên đến gần, thế nhưng lại trực tiếp xin lỗi? Tần Thành hơi cảm thấy tiếc nuối, cậu ta xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, còn muốn xem lão Vương biểu diễn.
Dù sao theo cậu ta, Vương Huyên cho tới bây giờ đều không theo khuôn phép.
Nhưng mà, sau một khắc cậu ta liền kinh hãi mở to hai mắt, thiếu chút nữa kêu to, quả thực không thể tin được ánh mắt của mình, quả nhiên không hổ là lão Vương, cư nhiên... động thủ với Triệu nữ thần!
Vương Huyên nói xong hai chữ xin lỗi, tay phải như đao trực tiếp mãnh liệt bổ về phía cổ Triệu Thanh Hạm, mơ hồ mang theo tiếng sấm sét, lực lượng lớn đến dọa người, động tác càng là nhanh đến kinh người.
Trong không khí tựa như phát ra tiếng nổ vang, khí lưu kịch liệt khuấy động, đem khăn giấy trên bàn trà thổi bay ra ngoài.
Tần Thành khiếp sợ, tuy rằng biết Vương Huyên chưa bao giờ ra bài theo lối, nhưng lần này cũng quá tàn nhẫn rồi, trực tiếp hạ độc thủ với Triệu nữ thần, không chút lưu tình.
Cậu vô cùng khẩn trương, há to miệng, đây là kịch bản gì? Lão Vương cũng quá mãnh liệt, trực tiếp muốn lạt thủ tồi hoa?!
Triệu Thanh Hạm cũng giật mình, trên khuôn mặt xinh đẹp rốt cục biến sắc, Vương Huyên này thật sự không thể đoán trước, lại dám ở chỗ này mạnh mẽ động thủ với cô.
Cô phản ứng thần tốc, tay phải trong nháy mắt mang theo ánh sáng trong suốt, giống như dao găm trắng nõn đâm về phía bàn tay phải đang bổ xuống của Vương Huyên, tuy rằng phát động sau, nhưng động tác cực nhanh, làm cho không khí run rẩy.