"Quả nhiên là còn có người khác!"
Hiện tại cảm giác của Vương Huyên siêu cấp nhạy bén, trải qua phát súng vừa rồi, viên đạn sượt qua huyệt thái dương của hắn, tinh khí thần bên trong người hắn mãnh liệt bốc lên, trao đổi chất tăng nhanh, ở trong một loại trạng thái vượt xa người thường.
Cỏ cây phụ cận trực tiếp trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, tiếng chim đêm hót líu lo, tiếng bước chân của người đi đường, đều giống như trong nháy mắt kéo đến bên tai hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào hàng rào ở phía bên kia của tiểu khu cũ kỹ, trong bóng cây ở khu vực đó có họng súng lạnh lùng hướng về phía khu rừng cây này bị hắn phát giác.
Trạng thái hiện tại của Vương Huyên cực kỳ dị thường, thị giác, thính giác, khứu giác nhạy bén đến dọa người, hiện tại hắn giống như có được "Siêu Cảm".
Trong lĩnh vực Cựu Thuật, đây là sự kích hoạt của "Siêu Ngã", theo bản năng tự mình phóng thích để đối phó với nguy hiểm bên ngoài.
Nếu lấy y học hiện đại để giải thích, đây là" Phản ứng căng thẳng" cực kỳ mạnh mẽ, biểu hiện như thần kinh giao cảm bị kích thích, tiết ra hormone tuyến yên và tuyến thượng thận, lượng máu được cung cấp cho tim trong một thời gian ngắn nhanh chóng tăng lên, cả người từ thể chất đến tinh thần đều toàn diện tăng lên, tiến hành tự phòng thủ.
Tình huống của người luyện Cựu Thuật đương nhiên sẽ càng phức tạp hơn, hiện tại "Siêu Cảm" của Vương Huyên cực kỳ nhạy bén, thị giác cùng thính giác khiến cho người thường không thể lý giải.
Trong chốc lát ngắn ngủi, hắn ở trong rừng không ngừng biến hóa phương vị, cẩn thận nắm bắt động tĩnh bên ngoài tiểu khu, tâm thần của hắn dần dần có xu hướng tỉnh táo, không giết ra ngoài.
Bên ngoài ước chừng có bảy người lẳng lặng ẩn nấp, chờ hắn từ trong rừng rậm lao ra phản kích.
Nếu như hắn lầm tưởng chỉ có ba người tới, tự tin đi ra ngoài săn giết, vậy chính hắn hơn phân nửa sẽ xảy ra chuyện.
Mấu chốt nhất chính là trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy xa xa còn có họng súng đen kịt đáng hướng về phía phiến rừng này.
Vương Huyên không ngừng thay đổi phương vị tránh bị tập trung, nhưng nếu cứ phòng bị như vậy, cái gì cũng không làm, hắn lại có chút không cam lòng.
Nói như thế nào thì cũng phải lưu lại những người này, kéo dài thêm một chút, tranh thủ thời gian cho người của Thanh Mộc.
Hắn nhặt một hòn đá lớn bằng nắm tay dưới gốc cây, áng chừng trong tay.
Vương Huyên tự giễu, vũ khí trong tay quá nguyên thủy, giống như thời kỳ đồ đá chống lại vũ khí nóng hiện đại, nhưng hắn quả thật không có lựa chọn nào khác.
Chỗ dựa duy nhất của hắn chính là, hiện tại Siêu Cảm càng ngày càng mãnh liệt, hai mắt lấp lánh, giống như hai ngôi sao sáng ngời trong đêm tối.
Mặc dù khoảng cách rất xa những hắn vẫn có thể nắm bắt rõ ràng vị trí của xạ thủ, thậm chí có thể nhìn thấy đôi mắt dưới cái khăn trùm đầu mà kẻ đó đội, cũng như hình xăm trên cánh tay.
Hắn không cách nào đi ra khỏi rừng rậm, bằng không đối phương sẽ lập tức tập trung hắn, ở trên bãi đất trống, không có hàng thân cây thô lớn ngăn cản, đối phương mượn dùng những thiết bị kia sẽ không yếu hơn Siêu Cảm của hắn, lực sát thương rất mạnh.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đợi được một cơ hội, xạ thủ ở bên ngoài hàng rào cho dù như thế nào cũng sẽ không ngờ tới, có người ở trong bóng đêm có thể rõ ràng nắm bắt được tất cả của gã.
Thể chất, tinh thần của Vương Huyên lúc này hòa thành một, Siêu Cảm càng thêm khủng bố, ở trong mắt hắn, quỹ tích động tác của người kia toàn bộ đều chiếu vào trong lòng.
Hắn dự đoán được, người kia sắp có động tác đứng dậy, chung quy là đối phương có chút thả lỏng, không đủ coi trọng với người luyện Cựu Thuật như hắn.
Vương Huyên dùng hết sức lực, đem tảng đá to bằng nắm tay ném ra, lực lượng lớn đến dọa người, tốc độ cũng làm cho người thường khó có thể lý giải.
Bang!
Trong nháy mắt người nọ hơi thò đầu ra, tảng đá bay tới chính giữa trán người nọ, gã ta ngay cả kêu rên cũng không kịp phát ra đã ngửa đầu ngã xuống, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hai người ở phụ cận nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía gã, quả thực không thể tin được ánh mắt của mình, xương trán của đồng bạn lõm xuống, máu chảy ào ào.
Bọn chúng há miệng thở dốc, hoàn toàn không thể hiểu được, không thể chấp nhận kết quả này.
Chuyện này giống như là điều khiển máy bay đi oanh tạc người cổ đại, kết quả bị người cổ đại dùng trường mâu đâm rơi, hoàn toàn không logic!
Bọn chúng đều là xạ thủ tinh nhuệ, là chuyên gia, đến giết một người luyện Cựu Thuật, kết quả lại bị đối phương dùng một tảng đá trực tiếp mở sọ.
Bọn chúng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ như vậy, cũng không phải chưa từng giết qua cao thủ Cựu Thuật, hơn nữa không chỉ là một hai người, nhưng cho tới bây giờ chưa từng phát sinh loại chuyện này.
Bang! Bang! Bang!
Trong nháy mắt Vương Huyên thay đổi vị trí, mấy viên đạn bay qua chỗ vừa đứng, có viên bắn vào thân cây, có viên đánh vào trong cỏ, phát ra tiếng vang rất nhỏ.