Tiền Lỗi tiếp tục cùng Chu Vũ và người phụ trách của Tân Tinh nói chuyện thật lâu, cuối cùng lúc rời đi, yêu cầu mang đi một đoạn Vũ Hoá Thần Trúc về tiếp tục nghiên cứu.
Nhóm người Chu Vũ như đã sớm dự đoán được chuyện này, hào phóng đem đoạn trúc bị chặt đứt kia đưa cho anh ta.
Thanh Mộc lập tức kích động, muốn đại diện tổ chức thám hiểm lên tiếng yêu cầu một đoạn Kim Trúc, nhưng không đợi anh ta mở miệng, người của Tân Tinh đã chủ động đề cập đến vấn đề này.
"Không thể lại cắt bất kỳ cành Vũ Hoá Thần Trúc từ trên thuyền trúc nữa, chúng tôi sợ rằng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng của thuyền trúc, càng có thể gây nguy hiểm đến thân thể ổn định của nữ phương sĩ này, nếu như vậy tất cả thí nghiệm đều sẽ xảy ra vấn đề, và không thể tiến hành nữa."
Thanh Mộc cứng họng, đối phương đã chặn hết tất cả đường lui của anh ta, nếu còn không cần mặt mũi mà cầu xin, chính là đang phá hư đại cục ở nơi này, gây cản trở cho thử nghiệm.
Chu Vũ cảm thấy áy náy, đưa lên một mảnh lá cây màu vàng, tỏ vẻ chỉ có thể như thế.
Thanh Mộc hơi khó chịu, nhìn một đoạn trúc trong tay Tiền Lỗi, lại nhìn phiến lá trong tay mình, đúng là không có so sánh sẽ không có tổn thương mà.
"Thôi bỏ đi." Anh ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Vương Huyên mở miệng: "Thật ngại quá, xin hỏi, tôi có thể đào mấy khối đá từ hang động này đi không?"
Mọi người ở đây đều kinh ngạc, người của Tân Tinh tỏ vẻ khó hiểu.
Vương Huyên lập tức giải thích: "Tôi là một người luyện Cựu Thuật, kính ngưỡng những vị hiền tài đi trước, Vũ Hoá Đăng Tiên đối với tôi mà nói giống như thần thoại, có thể tận mắt nhìn thấy loại di tích này, tôi đã rất thỏa mãn, nhưng tôi vẫn muốn mang đi mấy khối đá vụn từ nơi này, để lưu làm kỷ niệm, thúc giục chính mình, con đường Cựu Thuật có thể đi, có thể đạt tới cảnh giới Vũ Hoá, có thể đến gần hơn với Tiên!"
Thanh Mộc kinh ngạc, anh ta hiểu Vương Huyên, biết hắn không quá tôn kính Liệt Tiên, hôm nay lại đột nhiên thay đổi tính tình như vậy? Lại muốn mang mấy tảng đá ở đây đi trưng bày.
Người đàn ông trung niên trong quân đội nở nụ cười, ông ta là một vị cao thủ Cựu Thuật thực lực rất mạnh, gật đầu nói: "Tiểu tử này không tệ, hẳn là người say mê võ thuật, cậu rất giống tôi lúc còn trẻ, về sau chúng ta tiếp tục giữ liên lạc, mặc dù hiện tại tôi bắt đầu chuyển sang Tân Thuật, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Cựu Thuật, nếu như có vấn đề gì không hiểu có thể tới tìm tôi, chúng ta cùng hàn huyên tâm sự."
Vương Huyên lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười chân thành, tỏ vẻ cảm kích, còn chủ động đi qua cùng ông ta trao đổi phương thức liên lạc, tất nhiên, thứ ông ta để lại là số điện thoại di động được kết nối cụ thể với đoàn tổ chức thám hiểm.
Người phụ trách hạng mục cùng những nhân viên nghiên cứu khoa học khác của Tân Tinh, thấy hắn chân thành như vậy, lại có người của quân đội mở miệng, đều gật đầu, bày tỏ thái độ không sao cả.
Trên thực tế, bọn họ đã sớm lật tung nơi này, năm đó nữ phương sĩ đúng là có lưu lại một ít đồ vật, nhưng đều bị thiêu hủy gần hết, không còn đồ vật nào có giá trị.
Huống hồ, bọn họ đã dùng dụng cụ tiên tiến nhất dò xét qua mấy chục lần, hang động nham thạch này không có tầng lửng, cũng không có vật chất và năng lượng đặc thù nào khác.
Vương Huyên rất tùy ý, dùng tay không đào ra mấy khối đá từ trên vách đá đã nứt nẻ, loại sức mạnh này của hắn làm cho người của Tân Tinh kinh ngạc.
Hang động nham thạch này tuy rằng đã được xử lý qua, nhưng giữa các khe nứt còn có dấu vết cháy xém đen kịt, thoạt nhìn không giống bị Vũ Hoá thiêu đốt, ngược lại giống như là bị sét đánh.
Mặt Vương Huyên vẫn không chút thay đổi, lấy đi tổng cộng sáu khối đá, sau đó hắn yên lặng lui về sau, bày ra một dáng vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang cực kỳ kích động.
Thanh Mộc thở dài: "Tôi cũng là người luyện Cựu Thuật, đáng tiếc bản thân quá yếu đuối, tuy rằng sùng bái các tiền bối, nhưng thực lực của bản thân không đủ, đành phải đi theo con đường Tân Thuật, tôi cũng mang hai khối đá đi vậy, coi như là kỷ niệm."
Người của Tân Tinh có thể nói cái gì, đã chỉ cho anh ta một chiếc lá, thì cũng không thể keo kiệt viên đá này đúng không?
"Haizz, con đường Cựu Thuật của chúng ta đã kết thúc, từ nay về sau chỉ có thể trông mong vào Tân Thuật." Người đàn ông trung niên trong quân đội tiến lên, có chút thương cảm, cũng lấy đi hai khối đá
"Thật đáng buồn!" Kim Xuyên thở dài, lặng lẽ đi qua, nhét hai khối đá to bằng nắm tay vào trong ngực.
Vương Huyên ngẩn người, hắn tin tưởng ba người này thật ra không biết chuyện gì, cư nhiên lại làm như vậy theo hắn, đây là hầu tinh đúng không, hay chỉ là đơn thuần là theo đám đông?
Người của Tân Tinh cười, đây là muốn lợi dụng bọn họ? Quả thực là buồn cười, cái hang động này cũng sắp mọc được cả hoa, kiểm tra đo đạc một trăm tám mươi lần, nếu thật sự tồn tại thứ có giá trị, còn có thể giữ lại cho bọn họ sao?
"Mấy người…!" Tiền Lỗi thở dài lắc đầu.
Thanh Mộc, Kim Xuyên, người đàn ông trung niên trong quân đội thoáng xấu hổ, có chút ngượng ngùng, tất cả mọi người đều tự hiểu.
Tiền Lỗi dẫn đầu xoay người rời đi, rất nhanh bọn họ cùng đi thang máy trở lại mặt đất, được phi thuyền loại nhỏ đưa ra khỏi hẻm núi lớn.
"Tiểu huynh đệ, tôi thấy cậu lấy đi không ít khối đá, đột nhiên nhớ tới, nếu như những chiến hữu của tôi cầu xin tôi, hai khối đá trên người tôi sẽ không đủ chia cho họ, cậu cho tôi thêm một hai khối đi." Người đàn ông trung niên trong quân đội bày ra vẻ mặt thành khẩn nhìn Vương Huyên.
Vương Huyên thở dài, người đàn ông này vừa rồi còn khách sáo như vậy, nói cái gì say mê võ thuật, rất giống ông ta lúc còn trẻ, nói nhiều thứ như vậy, có vẻ như hắn đã cảm kích vô ích rồi.