Trung ương đảo mãnh thú, trên một đỉnh núi.
Trên trăm học sinh bị bắt, trói gô trên mặt đất, từng người đều mặt mũi bầm dập, mười phần thê thảm, bọn họ đều bị người của Liệp Báo đoàn bắt được.
Hôm qua bởi vì Hạ Bình cướp đi Xích Huyết Quả, chọc cho đoàn người Liệp Báo đoàn tức giận, thề muốn đem Hạ Bình tìm cho ra, chém thành muôn mảnh, nhưng mà không nghĩ tới không tìm thấy Hạ Bình, lại là gặp được những học sinh khác.
Kết quả những học sinh kia liền xui xẻo, từng người bị bắt sống, trốn đều trốn không thoát, có chút người muốn phản kháng, còn bị những giặc cướp này đánh cho một trận, đừng nói thảm bao nhiêu.
Nhưng mà người của Liệp Báo đoàn lại không hài lòng, bởi vì không tìm được kẻ cầm đầu Hạ Bình.
“Đáng chết!”
Đoàn trưởng Lâm Báo của Liệp Báo đoàn cắn răng: “Tên khốn khiếp kia đến tột cùng ẩn núp ở nơi nào? Vì cái gì một ít dấu vết cũng không tìm tới?” Hắn tức giận tới cực điểm, gần như một đêm không ngủ, chính là vì tìm đến tung tích của Hạ Bình.
Nhưng mà đảo mãnh thú quá lớn, trọn vẹn một trăm ngàn km vuông, mà khắp nơi đều là rừng núi, một người muốn tận lực trốn, bọn họ muốn tìm đơn giản chính là mò kim đáy biển.
“Tên khốn khiếp kia căn bản chính là quỷ nhát gan, dám đến cướp đồ, vật của chúng ta, mà không dám đi ra sao?”
“Có gan liền đi ra, cùng chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.”
“Tên khốn khiếp kia một khi bị chúng ta tìm tới, lập tức Ngũ Mã Phân Thây, chém thành muôn mảnh.”
“Không, trước tiên tra tấn nửa giờ đã, nếu không cơn giận này ta không có cách nào vơi được.”
Một đám giặc cướp cả giận nói, vì tìm tới tên khốn này, bọn họ trèo đèo lội suối, không biết tìm thời gian bao lâu, hiện tại từng người đều thành Mắt Gấu Mèo, mười phần bối rối.
Nhưng mà cái này hoàn toàn không sao cả, hận ý của bọn họ đối với Hạ Bình vượt qua hết thảy, không chết không thôi.
“Yên tâm, chúng ta tại bốn phía rừng rậm thả rất nhiều tin tức, chỉ cần hắn nhìn thấy, liền biết chúng ta bắt không ít học sinh, thậm chí là bạn học của hắn” Lâm Báo nắm chặt nắm đấm, “Chỉ cần tiểu tử kia còn có chút lương tâm, chắc chắn sẽ thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn đến đỉnh núi này, bị chúng ta chém giết.”
Đây là một độc kế, lợi dụng những học sinh kia làm con tin, nói thật loại mưu kế này tuy cũ kỹ, nhưng mà thuận buồm xuôi gió, có đôi khi những giặc cướp bọn họ dựa vào bắt con tin đến uy hiếp cảnh sát, từ đó thu hoạch được cơ hội đào mệnh.
Hắn cho rằng thằng nhóc kia cũng là học sinh, chắc chắn sẽ nhân từ nương tay, không nguyện ý nhìn thấy bạn học của chính mình tử vong.
“Nhưng mà bây giờ cũng sắp đến giữa trưa, tiểu tử kia hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết xuất hiện, nếu như thời gian vừa đến, vậy chúng ta nên làm cái gì?” Có giặc cướp lo lắng Hạ Bình kia không thấy được tin tức lưu trong rừng rậm, như vậy bọn họ làm hết thảy cũng vô ích, căn bản chính là vứt ánh mắt dụ hoặc cho người mù nhìn.
Lâm Báo hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta ra ngoài lăn lộn, liền phải coi trọng chữ tín, nói thời gian quá lâu không đến liền giết người, vậy thì phải giết người, tóm lại một khi đến giữa trưa, thằng nhóc kia còn không có xuất hiện, chúng ta liền làm thịt những tên ngu xuẩn này.”
Trên người hắn tản ra sát khí thật sâu, để cho người ta không rét mà run.
Lập tức, đám học sinh kia nghe đến mấy câu này, từng người hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy không thôi.
“Không không không, vị đại ca này, tên khốn khiếp kia không có lương tâm đâu, hắn là một gia hỏa hỏng đến chảy mủ, trên thế giới không có người so với hắn càng xấu hơn, tên khốn khiếp kia không thể nào tới cứu chúng ta, ngươi đây là lạm sát kẻ vô tội a” Hàn Sơn của trung học Chính Đức nghe được lời nói của Lâm Báo, bị dọa đến con mắt đều xanh, lớn tiếng kêu oan.
“Đúng a đúng a, muốn lợi dụng chúng ta tới uy hiếp tên vô sỉ Hạ Bình này, đơn giản chính là nằm mơ.”
“Chúng ta người ở đây từng người đều cùng hắn có thù, hận thấu xương, hắn làm sao lại tới cứu chúng ta?”
“Tiểu tử kia còn hận chúng ta không thể chết đâu, nghe được chúng ta bị bắt, nói không chừng còn bỏ đá xuống giếng, thậm chí rất có thể còn mở Sâm banh chúc mừng.”
“Vị đại ca này phải nghĩ lại a, bắt chúng ta đến uy hiếp Hạ Bình, là vô dụng, thật vô dụng.”
Một đám học sinh hét lớn, uất ức tới cực điểm, bọn họ đơn giản chính là lọt vào tai bay vạ gió a, bởi vì tên khốn khiếp Hạ Bình kia, thế mà bị bọn giặc cướp đang phẫn nộ này bắt được.
Đặc biệt là học viên võ quán Vũ Uy, bọn họ từng người bị dọa đến tái mặt, đã sớm biết tên khốn này là Ôn Thần, không nghĩ tới tránh đi khoảng cách xa như vậy, vẫn bị tên khốn khiếp vô sỉ này tác động đến, quá không may, còn có ai so với bọn hắn càng thêm không may!
“Câm mồm!”
Lâm Báo nhìn chằm chằm những học sinh này: “Còn ở nơi này nói dối, các ngươi lần này mười cái trường học đi ra thí luyện, tất cả mọi người là bạn học, quan hệ của hắn cùng các ngươi làm sao lại kém?”
“Các ngươi là muốn khi dễ ta không đọc sách một vài năm sao?!”
Một đám giặc cướp cười lạnh nhìn lấy những học sinh này, cho rằng những người này đang nói dối, cho rằng nói mình là kẻ thù của Hạ Bình liền có thể không chết sao? Bọn họ cũng không dễ dàng bị lừa như vậy.
Hàn Sơn vô cùng uất ức, hắn nói quan hệ của mình cùng Hạ Bình không tốt cũng không ai tin, vội vàng nói: “Đại ca, ngươi tin chúng ta đi a, tất cả chúng ta đều có thù với Hạ Bình, đây là thật.”
“Ngươi không biết tên khốn khiếp kia, căn bản chính là cái gia hỏa Thần chán quỷ ghét, người người đều có thể tru diệt, chúng ta ai cũng muốn tẩn hắn một trận, hi vọng hắn gặp chuyện không may.”
Một đám học sinh cùng nhau gật đầu, đều là mười phần đồng ý điểm này, đây là ý kiến nhất trí mà bọn họ khó có được.
“Các ngươi thì sao, ta nghe nói ngươi là học sinh trường trung học số chín mươi lăm, đều là bạn học một trường, quan hệ của hắn cùng các ngươi chắc chắn rất tốt đúng không?” Lâm Báo nhìn chằm chằm một đám học sinh trường trung học số chín mươi lăm, ánh mắt rất hung tàn.
Bọn họ theo thứ tự là Hùng Phách Thiên, Đào Vân, Cao Thịnh, Hồng Vũ, những người này cũng mười phần không may, lúc đầu muốn đi ra ngoài chém giết vài đầu mãnh thú, lại là vô ý bị Liệp Báo đoàn đang phẫn nộ bắt được tại chỗ, hành hung một trận, hiện tại mặt mũi cũng bầm dập.
“Không, ta hận tiểu tử kia tận xương a.”
Hùng Phách Thiên bi phẫn nói: "Tiểu tử kia đã từng ở trên lôi đài đánh ta một chầu thê thảm, đưa ta đi vào bệnh viện nằm một tuần,tên khốn kia còn đặt biệt danh cho ta, gọi là tên ngu ngốc.
Từ đó về sau liền không có người gọi ta là Hùng Phách Thiên, đều gọi ta là tên ngu ngốc, Hùng Phách Thiên ta đã từng chính là tiểu bá vương trong trường học, không ai dám trêu chọc, từ sau khi bị hắn đánh một chầu, không ai sợ ta, dù sao ai còn sẽ sợ một tên ngu ngốc."
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài.
“Ta cũng vậy, cũng bị hành hung một trận, tiến vào bệnh viện nằm một tuần, tốn hao mấy chục ngàn phí trị liệu.” Cao Thịnh cũng một mặt biệt khuất, vội vàng phủ nhận quan hệ cùng Hạ Bình.
“Ta thảm nhất.”
Đào Vân khóc kể lể: “Lúc ấy ta ở trên lôi đài bị hắn nhục nhã, đánh thương tích đầy mình, sau cùng khóc rời đi lôi đài, về sau bị đồng học lấy tên quỷ thích khóc, hiện tại ta ra ngoài đều bị người chế giễu, nói ta là đàn bà, ta hận hắn tận xương.”
Tiếng khóc của hắn thê lương, triển lộ ra lời nói chân tình thật lòng.
Dựa theo ánh mắt độc ác của những tên tội phạm hung tàn trong Liệp Báo đoàn, thoáng cái liền nhìn ra được mấy người này cũng không phải đang diễn trò.
“Tên Hạ Bình này, người người có thể tru diệt a.”
“Không nghĩ tới cho dù là người cùng một trường học, cũng lọt vào độc thủ của hắn.”
“Suy nghĩ một chút cũng phải, đều là người cùng một trường học, tự nhiên là có tỷ lệ rất lớn đụng phải hắn.”
“Tên khốn khiếp kia đoán chừng khi dễ bạn học cùng trường đã chán, còn bắt đầu vạ lây, đến gieo họa các trường học khác.”
“Mẹ nó, cho nên chúng ta mới thảm như vậy, bị hắn đánh tơi bời mấy lần.”
“Dạng ác bá này, chẳng lẽ không ai đến trừng trị hắn sao?”
Nghe được lời nói của bọn người Đào Vân, một đám học sinh cùng chung mối thù, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều có loại vị đạo như đồng chí, tất cả mọi người đều là người đã từng bị Hạ Bình hãm hại a.
-------
Đẩy 30 KP mình xin gửi code giảm giá 15%
Đẩy 50 KP nhận code giảm giá 30%
Code được phát vào mỗi tối, các bạn check inb nhé! Code sẽ có thời hạn trong 1 tháng với số chương mua ít nhất là một chương. Đa tạ mọi người.