Chương 96: [Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Ai Là Con Mồi

Phiên bản dịch 7817 chữ

Trung ương đảo Mãnh thú, ở phía trên đỉnh của một ngọn núi.

Lúc này, phần lớn đoàn viên của Liệp Báo Đoàn tụ tập cùng một chỗ, lít nha lít nhít, ít nhất có hơn hai mươi người, từng người trên thân đều cầm súng, tản mát ra sát khí đáng sợ.

Mà nơi này có hai ba mươi học sinh cũng bị tóm, từng người tay chân đều bị trói lại, không thể động đậy, mười phần chật vật, có ít người bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chảy ra máu tươi.

Trong số đó thình lình có đám người Hàn Sơn của trường trung học Chính Đức, bọn họ lúc đầu muốn rời đi phạm vi khí cụ quấy nhiễu, nhưng không nghĩ tới mới đi ra một nửa khoảng cách, liền bị những tên lưu manh kia bắt lại.

Kết quả là bị trói gô đi đến nơi này, thậm chí trên đường còn bị hung hăng tra tấn một phen, khỏi phải nói những người này nhiều thê thảm. Thương hại bọn hắn đều xuất thân từ gia đình giàu có, chưa từng tao ngộ qua dạng đãi ngộ này.

“Xong xong, chúng ta hoàn toàn xong đời.”

“Lúc đầu muốn chạy trốn, không nghĩ tới vẫn là rơi vào trong tay những tên giặc cướp này.”

“Sớm biết vậy liền đi theo bọn người Hạ Bình, bằng không nơi nào phát sinh sự tình như vậy.”

Một đám học sinh hối hận đến ruột đều xanh, bọn họ vốn là muốn chạy trốn ma chưởng của đám giặc cướp kia, nhưng lại phát hiện sự tình này là căn bản không có khả năng , toàn bộ hòn đảo hiện tại đều là địa bàn của Liệp Báo đoàn, còn trốn thế nào?!

Thế nhưng chờ bọn hắn hiểu rõ ràng mọi chuyện thì đã quá muộn quá muộn.

“Đáng giận!”

Mặt Hàn Sơn cũng xám như tro, trong lòng hối hận tới cực điểm, hắn nghĩ hắn đường đường là đệ nhất cao thủ của trường trung học Chính Đức, cường giả Vũ Đồ Bát Trọng Thiên, nhưng lại bị những tên lưu manh này đánh như chó chết, là hạng gì bi thảm.

Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn liền chết trong tay của bọn lưu manh này, những người vô cùng hung ác đó có thể sẽ không để ý cái mạng nho nhỏ của Hàn Sơn hắn.

Trong lòng của hắn cũng rất hối hận, nếu có thể đi theo bên người Hạ Bình, có lẽ sẽ không gặp phải sự tình này, nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đều đã quá muộn, chỉ có thể cầu nguyện có người tới cứu mình.

“Không tìm được hung thủ sát hại bọn người mặt sẹo?”

Đoàn trưởng Lâm Báo gắt gao nhìn chằm chằm những học sinh này, tràn ngập sát khí, chính là bởi vì một ít học sinh bên trong, mới đưa đến tổn thất nặng nề cho Liệp Báo đoàn bọn họ, chết không ít người.

“Không tìm được”

Một thủ hạ trầm giọng nói: “Nhưng là sau khi chúng ta nghiêm hình tra tấn, phát hiện một người rất có thể là hung thủ, cản cứ theo lời khai của bọn họ dường như tên là Hạ Bình, nhiều huynh đệ của chúng ta cứ như vậy mà chết đi, chính là tên Hạ Bình này làm.”

Hàm răng của hắn để lộ ra sát khí thật sâu.

“Hạ Bình!”

Lâm Báo cắn răng, dường như muốn đem hai chữ này khắc vào sâu trong đại não, chính là tên học sinh này tạo thành tử vong cho phần lớn thủ hạ của hắn trong Liệp Báo Đoàn, hắn muốn không nhớ kỹ cũng khó khăn.

“Không tìm được hành tung của tên tiểu tử kia sao?” Hắn nhìn chằm chằm tên thủ hạ.

Thủ hạ kia liền lắc đầu: “Ép hỏi những học sinh này mấy lần, bọn họ không có người nào biết tên Hạ Bình này đến tột cùng là ở nơi nào, dường như đã sớm cùng bọn hắn mỗi người đi một ngả.”

“Nhưng mà có người nói,tên Hạ Bình này cũng không có ý định chạy trốn, mà có dự định đến săn giết chúng ta.”

Nghe đến đây, Lâm Báo nắm chặt nắm đấm, lập tức giận dữ: “Làm càn! Một đứa học sinh trẻ con cái rắm cũng không bằng, cũng dám nói khoác mà không biết ngượng, muốn đến săn giết chúng ta?! Hắn là thợ săn, mà chúng ta là con mồi sao?!”

Trong lòng của hắn phẫn nộ tới cực điểm, cho tới bây giờ chưa thấy qua học sinh nào phách lối và cuồng vọng như thế, đối mặt với những giặc cướp hung bạo và tàn nhẫn như bọn hắn, không chỉ có không sợ hãi, còn dự định chém giết?

Phải biết, cho dù là những cảnh sát tinh nhuệ biết được Liệp Báo đoàn bọn họ đến, cũng bị dọa đến run lẩy bẩy, một học sinh nho nhỏ tính là cái gì chứ, dám cuồng vọng như vậy!

“Đại ca, chúng ta tại phụ cận an bài không ít nhân thủ.” thủ hạ kia cười lạnh nói, “Chỉ cần tiểu tử kia dám xuất hiện, chúng ta lập tức động thủ, kết liễu tính mạng hắn, vì các huynh đệ báo thù.”

Trên người hắn toát ra một loại sát khí đáng sợ, hiển nhiên cũng là thật sự nổi giận, thế mà bị một tên học sinh nho nhỏ chém giết, Liệp Báo đoàn bọn họ cũng coi là bị người khác triệt để xem nhẹ.

"Tìm được hành tung của thằng nhóc kia,lập tức cho ta biết, ta muốn tự tay đem đầu hắn hái." Lâm Báo hừ lạnh một tiếng, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ muốn giết một người như vậy, mà tên Hạ Bình này vẫn là thứ nhất.

“Vâng, đại ca.” Thủ hạ kia lúc này quát lên.

Lúc này, có một tên hán tử đi tới, nói: “Đại ca, đồ vật đều đã chuẩn bị kỹ càng, Xích Huyết Quả còn có nửa giờ liền sẽ thành thục, đến lúc đó chúng ta có thể động thủ.”

“Còn nửa giờ sao?”

Nghe nói như thế, Lâm Báo xiết chặt nắm đấm, con mắt lộ ra ánh sáng nóng rực, hắn chờ đợi thời gian vài ngày, rốt cục cũng đợi được đến thời gian Xích Huyết Quả thành thục.

Nếu có thể đạt được Xích Huyết Quả, tấn thăng cảnh giới Võ Giả, chính là dễ như trở bàn tay, đến lúc đó thiên hạ to lớn, nơi nào không thể đi.

“Rất tốt, chúng ta lập tức tới ngay.” nghĩ tới đây, Lâm Báo trầm giọng nói, “Cần phải bảo đảm không thể xuất hiện bất luận sơ suất nào, Xích Huyết Quả này chúng ta tình thế bắt buộc phải đoạt được.”

“Nếu có ai dám làm ra một điểm sơ suất, ta sẽ đòi mạng hắn”

Rất nhiều thủ hạ đều nghiêm nghị, không dám khinh thường, lập tức nói: “Vâng!”

“Đi!” Lâm Báo phất phất tay, lập tức tiến lên, đi vào đỉnh núi, nhìn chằm chằm cây đại thụ phía trước sơn cốc kia, phía trên đang sinh trưởng ba quả cây đỏ rực, mùi thơm kỳ dị tràn ngập cả sơn cốc, thình lình chính là Xích Huyết Quả.

Lập tức, không chỉ có Lâm Báo, ánh mắt của người trong Liệp Báo đoàn cũng lộ ra vẻ tham lam.

... ...

Lúc này, tại một ngọn núi nhỏ vô danh cách đó ba cây số, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện ở đỉnh núi, lại là không bị bất cứ người của Liệp Báo đoàn phát hiện.

Người này chính là Hạ Bình, hắn theo dõi khí tức của những tên giặc cướp này, rốt cục đến trung ương đảo mãnh thú, đi vào căn cứ của bọn người Liệp Báo đoàn, cũng phát hiện sơn cốc kỳ dị này.

“Không thể nào, đây là Xích Huyết Quả?!”

Nhìn thấy trên một cây đại thụ che trời kia, chính đang sinh trưởng ba khỏa quả cây màu đỏ kỳ dị, Hạ Bình lập tức liền biết, trái cây này thình lình chính là Xích Huyết Quả trong truyền thuyết.

Bởi vì vì bên trong thiên địa các loại Kỳ Trân dị phẩm, thật ra hắn ở môn địa lý tự nhiên cấp ba học qua, phía trên giới thiệu đủ loại Dị Quả đặc biệt mọc tại Viêm Hoàng tinh cầu, đối với võ giả có chỗ tốt cực lớn.

Nhưng mà những dị quả trong thiên địa này đều là chỉ nghe tên, không thấy ảnh, giá cả đắt đỏ, phần lớn người đều chỉ có thể nhìn, hoàn toàn không có bất cứ cơ hội nào đạt được.

“Phát phát, nơi này thế mà có khoảng chừng ba khỏa Xích Huyết Quả, cũng khó trách bọn người Liệp Báo đoàn này sẽ xuất hiện tại bên trong đảo mãnh thú, thì ra là vì thiên địa Dị Quả này sao?”

Hạ Bình xem như hiểu rõ, vì sao bọn giặc cướp này vô duyên vô cớ xuất hiện ở đ hòn đảo hoang tàn vắng vẻ này, thì ra là vì loại thiên địa dị quả trân quý tới cực điểm Xích Huyết Quả này.

Hắn là biết Xích Huyết Quả này nghe nói là dùng vô số máu tươi của mãnh thú tưới lên, tích lũy tháng ngày, sinh trưởng trăm năm, mới mọc ra Dị Quả, giá trị kinh người, một quả liền giá trị năm mươi triệu đồng liên bang

Nếu như cầm tới buổi đấu giá, mỗi quả đấu giá được một trăm triệu đồng liên bang cũng là cực kỳ bình thường, ba quả Xích Huyết Quả dạng này, thì tương đương với ba trăm triệu đồng liên bang, giá trị kinh người

“Người bình thường vì một triệu đồng liên bang cũng có thể đi giết người, nếu như là vì ba trăm triệu, như vậy giết hại một cái thôn xóm, đoán chừng cũng sẽ có người nhận.” Hạ Bình xiết chặt nắm đấm, con mắt lộ ra một tia tinh quang.

Ba trái Xích Huyết Quả này, hắn cũng muốn lấy được.

Bạn đang đọc [Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    53

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!