Chương 78: [Dịch] Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game

Từ Tình chua xót

Phiên bản dịch 7448 chữ

Trở về nhà, phòng khách tối om, cũng không biết Từ Tình đã ngủ chưa.

Vì không đánh thức Từ Tình, Đổng Ngọc Ngôn cố ý nhẹ nhàng.

Không dám bật đèn, nhẹ nhàng đặt mấy túi đồ trong tay xuống đất, lén lút thay dép trước cửa.

Đúng lúc này, cạnh một tiếng, ánh đèn sáng tỏ.

Đổng Ngọc Ngôn giật nảy cả mình.

Vội vàng quay người, liền nhìn thấy Từ Tình đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt kia tràn đầy vẻ tò mò.

Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ bộ ngực sung mãn, tức giận nói: “Mình nói này, cậu không có bệnh chứ?! Nếu ở phòng khách, sao không bật đèn, không sợ dọa chết người sao?”

Từ Tình cười hì hì: “Nếu mình không làm vậy, sao có thể nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cậu? Mình đã đợi ở phòng khách ba bốn tiếng, chính là bắt gian tại trận.”

“Cậu thật nhàm chán, không phải chỉ ra ngoài ăn cơm sao?” Đổng Ngọc Ngôn cạn lời.

“Này này, đây là lần đầu tiên cậu chính thức hẹn hò với một anh chàng đấy, thân là bạn tốt nhất của cậu, chẳng lẽ mình không thể quan tâm một chút? Chẳng may cậu không về thì sao?”

“Mình bừa bãi như vậy sao?”

“Chẳng may máu dồn lên não thì sao?” Từ Tình liếc nhìn chung quanh, rất nhanh đã phát hiện mấy túi đồ kia.

Liền đưa tay ra cướp: “Mau cho mình xem nào, nam thần của cậu tặng cái gì?”

Đổng Ngọc Ngôn đang thay dép, muốn cản cũng không được.

“Trời ạ! Dior?”

“Ồ! 2 chai nước hoa, cái này hơi hẹp hòi nha, tối đa cũng chỉ 1000 2000.”

“Ah, còn có một bộ son, như vậy cũng được, hôn sự này, mình đồng ý!’

“Âu phục và váy cũng là Dior? Người trẻ tuổi bây giờ giàu có như vậy sao? Đẹp thật!”

“Đây … đây không phải túi xách kiểu dáng mới nhất của năm nay sao?” Nhìn thấy kiện cuối cùng, Từ Tình trực tiếp ngây người, con mắt cũng đỏ lên, hô hấp dồn dập: “Cậu biết mình thèm cái túi này bao lâu rồi không? Đây nhất định là cậu mua cho mình đúng không?”

“Đúng không đúng không? Nhất định là vậy rồi! Ngọc Ngôn, mình yêu cậu chết mất, không hổ là bạn thân của mình, hôn hôn!”

Nhìn Từ Tình kích động nhào lên, Đổng Ngọc Ngôn ghét bỏ đẩy ra.

“Đừng tự mình đa tình được không? Đây là nam thần của mình tặng, chính là thứ chứng kiến ái tình của bọn mình.” Đổng Ngọc Ngôn đưa tay cướp lấy túi xách, mặt đầy vẻ hạnh phúc.

Từ Tính nhất thời nước mắt long lanh, điềm đạm đáng yêu nói: “Cậu quên tháng trước cậu bị ốm, là ai xin nghỉ chăm sóc cậu rồi sao? Cậu quên lúc tốt nghiệp không có tiền, là ai ứng tiền thuê nhà giúp cậu rồi sao? Cậu quên mình rồi sao? Cho mình mượn mấy ngày có được không?”

Đổng Ngọc Ngôn không hề bị lay động: “Đây là món quà đầu tiên của nam thần, không thể cho mượn, cậu bỏ suy nghĩ này đi.”

“Chỉ đeo hai ngày thôi, được không? Ngọc Ngôn, cậu cũng biết mình thèm nó rất lâu rồi, nằm mơ cũng mơ thấy nó, mình chỉ muốn cho đám bitch ở chỗ làm hiểu được, sau này đừng ra vẻ trước mặt mình.”

“Cậu cũng có thể tìm bạn trai nha, để bạn trai tặng cậu một cái.” Đổng Ngọc Ngôn thưởng thức Từ Tình biểu diễn, nàng biết bạn thân của mình chính là vua màn ảnh.

Từ Tình chán nản nói: “Nếu mình có thể tìm được một người bạn trai giàu có và đẹp trai như nam thần của cậu, thì mình còn rảnh để ngồi đây nói chuyện tào lao với cậu sao? Ồ đúng rồi, hôm nay nam thần biểu hiện thế nào?”

“Cực tốt, tốt đến mức khó tin, cực kỳ hoàn mỹ, đây là ngày đẹp nhất của mình từ khi sinh ra.” Đổng Ngọc Ngôn cười rất hạnh phúc.

“Vậy mà tối nay không đi hiến thân?”

“Mình là người như vậy sao? Nếu làm như vậy, há không phải để nam thân hiểu lầm mình là người bừa bãi?” Đổng Ngọc Ngôn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Từ Tình.

Từ Tình lườm đầy xem thường: “Một người con trai ưu tú như vậy, cậu không chủ động, vậy thì chờ người khác leo lên đi. Đừng nói là không hôm nay không làm gì cả, ít nhất cũng phải hôn chứ?”

Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn nhất thời đỏ bừng.

“Hì hì, quả nhiên là bị mình đoán trúng, Ngọc Ngôn nhà chúng ta cuối cùng cũng mất nụ hôn đầu, thật đáng mừng nha, mau kể chi tiết đi.” Từ Tình kéo Đổng Ngọc Ngôn ra ghế salon, biểu cảm rất gấp gáp.

“Cho cậu xem video đi, xem xong sẽ hiểu.” Đổng Ngọc Ngôn mặt đầy hạnh phúc nói.

Từ TÌnh càng tò mò hơn, vội vàng bu lại.

Đổng Ngọc Ngôn mở video ra.

Tiếp theo, tiếng đàn violin vang lên, trong video là một thanh niên.

Ban đầu Từ Tình còn thấy hơi khó hiểu, sao lại cho mình xem biểu diễn violin rồi?

Nhưng ngay sau đó, ống kính kéo lại gần, nàng nhìn thấy gương mặt của thanh niên kia thì mới hiểu được.

Là anh ta, là anh ta, chính là anh ta!

Nam thần của Ngọc Ngôn!

Video tiếp tục, Từ Tình choáng váng khi nhìn thấy kỹ xảo trình diễn của người thanh niên trên sân khấu.

Trong mắt Đổng Ngọc Ngôn lóe sáng như sao, si mê nói: “Thế nào, đây là quà nam thần tặng mình, đón gió thu hiu hiu tại nhà hàng Tinh Không, vì mình trình diễn một bài mà mình thích nhất.”

Từ Tình chua xót nói: “Được rồi, một người có tài lại đẹp trai như vậy, sao lại bị cậu bắt được chứ?”

“Đúng rồi, anh ấy tặng cậu quà đắt như vậy, có quá khả năng kinh tế không? Điều kiện gia đình thế nào?”

“Mình nói cho cậu biết, loại đại mỹ nữ như chúng ta, phải chọn đối tượng có thể nuôi được chúng ta.”

“Điều kiện gia đình? Chắc là khá tốt, nhưng mình không hỏi mấy thứ này.” Đổng Ngọc Ngôn suy nghĩ một chút, nhà Đường Tụng làm quản lý cấp cao trong tập đoàn Đường Tống, chắc là rất giàu có nhỉ?

“Vậy anh ấy mặc quần áo gì?”

“Không đeo đồng hồ, mặc rất bình thường.” Đổng Ngọc Ngôn suy nghĩ rồi nói.

Từ Tình vỗ đùi, đứng dậy nói: “Vậy cậu phải nghĩ lại, nói không chừng anh ta còn đi vay tiền để mua Dior cho cậu.”

Đổng Ngọc Ngôn bật cười: “Cậu tưởng tượng phong phú thật, mình cho cậu xem cái này.”

Nói xong, liền mở album ảnh ra, nàng ngồi ở vị trí phụ lái, chụp trộm Đường Tụng đang lái xe.

Từ Tình đầu tiên bị hấp dẫn bởi gương mặt đẹp trai kia, sau đó liền chú ý đến nội thất sang trọng bên trong xe.

Porsche?

Từ Tình trực tiếp kêu lên: “Ngọc Ngôn, hai người vẫn chưa xác định quan hệ đúng không?”

Đổng Ngọc Ngôn cảnh giác: “Cậu muốn làm gì? Bọn mình đang trong thời kỳ ái muội, sắp vào tay rồi, cậu đừng làm loạn.”

Từ Tình cắn răng nghiến lợi nói: “Không phải là còn chưa vào tay sao? Chúng ta cạnh tranh công bằng! Mình cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực rồi, mình chính là đang chờ anh ấy xuất hiện, nhìn kỹ lại thì anh ấy rất giống với người trong mộng của mình.”

Đổng Ngọc Ngôn cảnh giác, còi báo động vang inh ỏi trong lòng: “Cút đi, cái tên tham tiền nhà cậu, không phải nhìn thấy người ta đi xe sang sao?”

Nói thật, nàng đúng là hơi sợ bạn thân Từ Tình này hoành đao đoạt ái.

Dù sao Từ Tình cũng rất xinh đẹp, không kém bản thân là bao.

Mấu chốt là Từ Tình rất ham tiền, nếu gặp được một người như Đường Tụng, chỉ sợ Từ Tình có thể làm bất cứ thứ gì, nói không chừng bảo nàng làm tình nhân nàng cũng đồng ý.

Đối mặt với một người ưu tú như Đường Tụng, phàm là có chút ưu hiếp, Đổng Ngọc Ngôn cũng sẽ cẩn thận.

“Vậy trừ cậu ra, anh ta còn ái muội với cô gái nào không? Loại ‘cao phú soái’ đẳng cấp này, làm sao không có một đám yêu tinh vây quanh? Cậu phải giới thiệu cho mình, mình đối phó đám tình địch kia giúp cậu, thế nào?” Ánh mắt Từ Tình lóe sáng, tràn đầy phấn khởi nói.

Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy, nội tâm cũng như đánh trống, nàng đúng là không hiểu nhiều về sinh hoạt cá nhân của Đường Tụng.

“Chúng ta là bạn thân nhiều năm rồi, mình phải giúp cậu nha, đưa wechat của anh ấy đây, mình kiểm tra giúp cậu, được không?”

“Đừng cho là mình không biết tâm tư của cậu, được rồi, mình cần chỉnh lý quà của nam thần, cậu cứ từ từ đố kỵ đi.”

Nói xong, Đổng Ngọc Ngôn cầm túi đồ về phòng ngủ, để lại Từ Tình tức giận không ngớt.

.........

Cầu đề cử!!!!!!!

Bạn đang đọc [Dịch] Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game của Kê Đản Bố Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    39

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!