Chương 95: [Dịch] Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game

Nhiệm vụ mới

Phiên bản dịch 6823 chữ

Đường Tụng cảm thấy mình còn quá non và xanh.

Những thủ đoạn tán tỉnh kia của hắn, so với hai bà chị này thì quả thực là trò trẻ con.

Nhưng hắn cũng không lạ, với dung mạo không kém gì các vị độc giả của hắn, được theo đuổi và tâng bốc là khẳng định.

Lại thêm hiệu quả của thời trang, cộng thêm thân phận ông chủ này, trong lúc vô hình sẽ có thêm một tầng hào quang.

Nhìn ánh mắt mong đợi của hai người, Đường Tụng cười nói: “Vậy thì add wechat đi, lát nữa tôi sẽ tạo một nhóm mới, cũng kéo cả nhân viên cửa hàng vào luôn, hai người muốn uống cà phê thì có thể đặt trước.”

Sau đó liền lấy điện thoại ra quét mã QR.

Hai cô gái vội vàng đồng ý, cơ hồ đồng thời gửi tin qua.

Đường Tụng mở ra xem, vị tán tỉnh mình đầu tiên tên là Trình Tư Văn.

Không chỉ có tên, mà còn có chiều cao cân nặng, 167/ 47 / C. (size ngực)

Đường Tụng không nhịn được mà nhìn kỹ một lần, hẳn là không nói láo, dáng người đúng là không tệ, gương mạo cũng rất khá.

“Keng, phát động nhiệm vụ mới ‘đóa hoa giao tiếp’, mời túc chủ kiểm tra.”

Nội dung: Trong quá trình làm việc, được 100 người khác phái chủ động xin wechat.

Tiến độ: 2/100.

Phần thưởng: thuốc nhỏ mắt x1, Thận Bảo x1. (thực phẩm bổ thận, hỗ trợ điều trị yếu sinh lý)

Chú thích: Không được dùng bất kỳ thủ đoạn gian lận nào (ám thị, thu mua, cám dỗ) để hoàn thành nhiệm vụ.

Quá nhiều chỗ kỳ lạ, Đường Tụng không biết nói từ đâu trước.

Đầu tiên, hệ thống, có thể giải thích cái gì gọi là ‘đóa hoa giao tiếp’ không?

Đây không phải là một danh từ dành cho phái nữ sao? Hơn nữa cũng không phải lời ca ngợi gì.

Chuyên giao giao tiếp không hay hơn sao?

Còn phần thưởng, nghe cứ là lạ?

Thuốc nhỏ mắt? Là chê mình không có ánh mắt sao?

Thận mình không tốt sao? Còn cần Thận Bảo?

Mình rõ ràng là rất khỏe nha!

Tuy rằng nội tâm hơi khó chịu, nhưng Đường Tụng vẫn quả quyết mở ra xem rõ ràng.

Thuốc nhỏ mắt: Sau khi sử dụng, khu vực mắt sẽ được điều chỉnh tinh vi, gia tăng độ đẹp của đôi mắt, thị lực có thể đạt đến 2.0, gia tăng thị lực vào ban đêm, dưỡng thần sáng mắt, trí lực + 1.

Thận Bảo: Đàn ông muốn thận tốt, phải uống Thận Bảo, sau khi uống, gia tăng tính năng thân thể, ưu hóa lực bộc phát, lực bền bỉ, nghỉ ngơi dưỡng sức, mị lực + 1.

Ah ah!

Đúng là thứ tốt, quả nhiên là hệ thống hiểu mình nhất!

Cái thuốc nhỏ mắt này quá kinh, từ khi nhận được hệ thống đến giờ, chưa bao giờ nhìn thấy thứ nào có thể gia tăng trí lực, nhất định phải lấy được.

Còn về phần tác dụng của Thận Bảo, rất rõ ràng rồi nha.

Tính năng tăng lên, cũng kéo theo mị lực tăng lên.

Cái này hiểu đều hiểu.

Hai cô gái nhìn chằm chằm vào Đường Tụng một lúc lâu, dưới sự thúc giục của Trương Viện Viện, lúc này mới lưu luyến không rời mà chuyển mắt qua menu.

Trương Viện Viện lè lưỡi một cái, âm thầm lẩm bẩm: “Nếu đây không phải nơi công cộng, chỉ sợ ông chủ bị hai người đánh hôn mê rồi kéo đi rồi chứ?”

“Ông chủ, cho một ly xxx, thêm một cái bánh xxx.” Trịnh Tư Văn nhón chân lên, thân thể tiến về phía trước, tiến đến gần Đường Tụng.

Trương Vân Tĩnh vẫn còn muốn mặt, không quá đáng như vậy: “Ông chủ, cho tôi một phần anh thích đi, tôi cảm thấy khẩu vị của chúng ta rất hợp nhau.”

Bởi vì là đợt khách đầu tiên, Trương Vân Tĩnh và Trịnh Tư Văn không cần xếp hàng.

Bánh mỳ và đồ khô thì đã xong từ trước.

Sau khi nhận đồ, hai người lại trò chuyện với Đường Tụng một lúc lâu, lúc này mới thỏa mãn cầm khay đi tìm chỗ ngồi.

Trước khi rời đi, Trương Vân Tĩnh còn chụp trộm Đường Tụng.

Ngũ quan tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, áo sơ mi trắng u buồn.

Một màn này, để tim nàng đập như hươu chạy.

Tìm một chỗ gần cửa sổ, bên cạnh vừa hay có một tủ sách, nhưng bây giờ nàng cản bản là không có tâm tư đọc sách.

Nhấp một ngụm cà phê mới ra lò.

Mở Tiểu Hồng Thư ra, lựa chọn vài tấm ảnh vừa chụp, bao gồm mặt ngoài và trang trí nội thất bên trong phòng cà phê, cộng thêm ảnh nam thần…

Chọn một đoạn nhạc thích nghe làm nhạc nền.

Tựa đề: Nguyện xưng nơi này là phòng cà phê đứng đầu Yến Thành, mãi mãi là Thần!

Văn án: Hoàn cảnh nơi này không giống với một phòng cà phê, mà càng giống với một thế ngoại đào nguyên hơn. Tại nơi này, bạn có thể vùi mình vào biển sách, cũng có thể thưởng thức nam thần … (lược bỏ 500 chữ)

Địa điểm: Phòng cà phê Thời Gian.

Tuyên bố.

Tiếp đó, lại tiến vào wechat của Đường Tụng để tìm hiểu.

Liếc mắt thấy đồng nghiệp còn đang nhìn chằm chằm vào nam thần, thì lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Bởi vì mới nhận được nhiệm vụ, Đường Tụng càng phấn chấn hơn.

Hai mắt như tỏa sáng, nhiệt tình còn cao hơn ban nãy.

Nhắm trúng mấy cô gái đang chọn đồ, còn không ngừng thì thầm gì đó.

Thỉnh thoảng lại có người thán phục như ‘quá đẹp trai’, ‘thì ra là ông chủ nơi này’, vân vân…

Còn có một số người cầm điện thoại chụp ảnh và quay video, chia sẻ lên vòng bạn bè và nhóm chát.

Tuy rằng Đường Tụng đều cho mỗi một phái nữ đến chọn đồ một ánh mắt khuyến khích.

Nhưng rất hiển nhiên, không phải tất cả mọi người đều có dũng khí mở miệng.

Đại đa số người đều bị hắn nhìn cho mặt đỏ tim run, nói chuyện cũng không trôi chảy.

Những người có can đảm và tự tin xin wechat vẫn là số ít.

Kiên trì đón khách đến 10 giờ, Đường Tụng nhìn tiến độ nhiệm vụ, 18/100.

Vẫn quá chậm, dựa theo tiến độ này, ít nhất phải hai ba ngày nữa mới hoàn thành.

Chẳng lẽ hắn phải sử dụng tuyệt chiêu sao?

“Soái ca, cho xin wechat được không?”

Lại nghe thấy âm thanh xin wechat, thân thể Đường Tụng chấn động, nhìn về phía đối phương với vẻ không dám tin.

Ban đầu hắn còn tưởng mình nghe nhầm.

Mãi đến khi đối phương lập lại lần nữa.

Đây … mẹ nó là nam mà!

Nhìn người đàn ông ăn mặc trung tính, quần bó sát màu trắng trước mắt, dáng vẻ như rất phấn khởi.

Đường Tụng suýt nữa thì phun ra.

Trương Viện Viện và hai thợ pha chế bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, nhịn cười đến mặt đỏ tía tai.

Mị lực quá cao, hình như cũng không phải chuyện tốt gì.

Sắc mặt Đường Tụng hơi khó coi, lạnh lùng nói: “Không thể!”

Người đàn ông kia nhất thời lộ ra vẻ thất vọng và u oán.

Vừa rồi hắn quan sát rất lâu, soái ca này cơ bản là ai đến cũng không từ chối.

Chỉ cần mở miệng là sẽ cho wechat.

Làm sao đến lượt mình lại không được chứ?

Đây là kỳ thị!

Không biết loại bệnh chướng ngại nhận thức giới tình sao?

Thế nào, ai mà không có tâm lý yếu đuối như phái nữ chứ?

Đường Tụng nhìn đối phương không có ý định rời đi, cũng không tiện đuổi người.

Liền quay người nói: “Hiểu Thiến, tôi lên sân thượng nghỉ một lát, lát nữa mang một ly Cappuccino lên cho tôi.”

“Vâng ông chủ!”

Thường Hiểu Thiến vội vàng đáp.

Đường Tụng bước nhanh hơn, leo thẳng lên tầng mà không dám quay đầu lại.

Rất sợ đi chậm một chút, đối phương sẽ dây dưa không nghỉ.

Hiện giờ đã có không ít khách hàng cầm điện thoại lên quay chụp rồi, chẳng may lại hot trên internet thì sao?

Loại video máu chó như này, dân mạng sẽ không quan tâm là thật hay giả, vậy thì thanh danh một đời của hắn phải làm sao?

Bạn đang đọc [Dịch] Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game của Kê Đản Bố Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    64

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!