CHƯƠNG 849: PHẢN SÁT
- Ngươi có thói quen này từ khi nào?
Cao Bằng không nhịn được hỏi.
- Không nhớ rõ nữa! Đánh nhau nhiều năm như vậy rồi, cái gì mà lửa, điện,... Cao Bằng, ta nói nhỏ cho ngươi nghe, lửa này tuy uy lực lớn nhưng không tính là đau nhất đâu.
Mà không chỉ có ta, đám Bàn Đại Hải, Tịch Sư, Long Nghĩ, à mà A Xuẩn thì không tính, gia hỏa kia chỉ xước chút da cũng sẽ khóc rất lâu.
Tiểu Hoàng nhận ra cảm xúc của Cao Bằng thay đổi, lập tức cười ngây ngô.
- Thật xin lỗi!
Cao Bằng muốn nói lại thôi. Hắn cảm thấy mình nói nữa thì có vẻ già mồm, nhưng không nói thì rất uất nghẹn.
- Cao Bằng, nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, vậy chờ trận chiến này đánh xong rồi, sau này ngươi hãy hợp thể chiến đấu cùng chúng ta đi.
Bàn Đại Hải cười hắc hắc nói:
- Đến lúc đó, ngươi cùng đồng cam cộng khổ với chúng ta.
- Được!
Cao Bằng hít một hơi khí lạnh.
- Chờ lát nữa ta nhất định phải đập chết con Phượng Hoàng kia!
Cao Bằng nghiến răng nghiến lợi, hung hãn nói.
- Nhóc con, ngươi đã kế thừa sức mạnh tối cường của chúng ta, đánh bại tên kia dễ như trở bàn tay.
Bàn Đại Hải bắt đầu nhẹ giọng hơn.
- Nếu ta đột phá được Chủ Thần, lão tử chỉ cần búng tay một cái là có thể đánh nổ con chim sẻ này rồi!
Bàn Đại Hải phách lối nói.
Sinh Tử Luân Hồi, Vạn Kiếp Thích Ách!
Bên kia, Diệt Thế Thanh Dương và Lôi Hoàn Đế Vương Lộc liên thủ thi triển ra một chiêu kinh khủng.
Trên bầu trời, sấm sét màu xanh và màu lam cuốn lấy nhau. Màu xanh ẩn chứa sức mạnh huỷ diệt cuồng bạo, còn màu lam ẩn chứa tính chất chữa trị.
Hai sức mạnh hoàn toàn tương phản giao nhau, huỷ diệt và trùng sinh không ngừng luân hồi tạo thành một cỗ hấp lực cực kỳ cường đại.
Chớp mắt, lôi vòng luân hồi đã rơi xuống.
Rầm rầm rầm…
Oulu lập tức bị biển sét bao phủ.
- Các ngươi quá chậm!
Chẳng biết từ khi nào Oulu đã xuất hiện trên lưng Nghịch Huyết Thương Phượng, lo lắng nhìn Cao Bằng bị Phượng Diễm bao vây.
Oulu khép hai tay trước ngực, tựa như hai thanh đao giải phẫu cắt một đường chính xác vào cổ Nghịch Huyết Thương Phượng.
Sau đó nó kéo mạnh ra ngoài, cực quang màu lam sáng lấp lánh.
- Tinh Thần Quang Thần Chiến!
Thần quang bùng lên!
Nghịch Huyết Thương Phượng bị chém đứt đầu!
Phượng Diễm vẫn luôn thiêu đốt cũng từ từ biến mất.
Cao Bằng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Oulu một cách khó hiểu.
- Không cần cám ơn, chúng ta là bạn!
Oulu nhàn nhạt gật đầu như một tiểu tướng quân.
Sau đó, nó tiếp tục phóng đi đối đầu với đám Diệt Thế Thanh Dương.
Muốn đoạt đầu người sao?
Cao Bằng rất ưu thương, cảm giác bao nhiêu khổ nạn mình vừa phải nhận vừa rồi là vô ích.
Trên mặt đất, xác của Nghịch Huyết Thương Phượng đột nhiên bùng cháy, tiếng phượng gáy to rõ từ trong ngọn lửa vang vọng.
Trong ánh mắt vui mừng của Cao Bằng, Nghịch Huyết Thương Phượng đầy máu phục sinh.
- Ngươi sống lại rồi sao?
Cao Bằng thân thiết hỏi.
Cảm giác được Cao Bằng có vẻ thực sự vui mừng, Nghịch Huyết Thương Phượng khá bất ngờ.
Tên này bị mình đốt cho choáng váng rồi sao?
- Sức mạnh hiện giờ chắc cũng đủ.
Cao Bằng ước lượng nắm đấm của mình.
Đối diện là Nghịch Huyết Thương Phượng không thiện về cận chiến, đây là đặc điểm của gen chủng tộc. Ngươi có bao giờ thấy mấy con chim giỏi cận chiến không?
Cao Bằng xông tới trước người Nghịch Huyết Thương Phượng, vung một đấm.
Trước người Nghịch Huyết Thương Phượng ngưng tụ Hoả Long Quyển, cuốn về phía Cao Bằng.
Xuyên qua hoả diễm, nắm đấm đang bị thiêu đốt giáng mạnh vào mặt Nghịch Huyết Thương Phượng.
- Vừa rồi đốt có đã không?
Cao Bằng nghiến răng nghiến lợi hỏi Nghịch Huyết Thương Phượng.
Ầm!
Nắm đấm rắn chắc nện mạnh vào mặt Nghịch Huyết Thương Phượng.
Một đấm, hai đấm, ba đấm!
Nắm đấm giáng xuống như gió táp mưa rào.
Mỗi một quyền nện xuống đều khiến nó choáng váng.
Nghịch Huyết Thương Phượng kêu thảm.
Tiểu Hoàng ở trong ngọn lửa như một chiến thần, mặc cho hoả diễm đốt cháy thân thể nó vẫn thờ ơ.
- Giao cho ngươi!
Cao Bằng nói với Tiểu Hoàng thông qua huyết khế.
Chủ yếu là bị thiêu đau quá, không hoạt động mạnh được.
Tiểu Hoàng chưởng quản thân thể, nhận lấy động tác lúc trước của Cao Bằng, Nghịch Huyết THương Phượng bị Tiểu Hoàng đè bẹp dưới đất không thể động đậy. Về kỹ năng ép chim thì Tiểu Hoàng khá là có kinh nghiệm.
Quyền quyền đến thịt, tiếng vang nặng nề quanh quẩn trong không khí.
Mới đầu Nghịch Huyết Thương Phượng còn có thể giãy dụa, sau đó thì không chống cự nổi nữa.
Đầu của nó càng lúc càng dẹp, một bãi máu tươi chậm rãi chảy ra.
Như một quả bóng rổ biến hình.
Từng quyền của Tiểu Hoàng nện xuống đều đấm lõm đầu Nghịch Huyết Thương Phượng.
Diệt Thế Thanh Dương quan sát cuộc chiến từ bên này, thấy Nghịch Huyết Thương Phượng bị áp chế thảm đến như vậy thì sợ ngây người.
Cái gì thế này? Một vị Chủ Thần còn không đánh lại được một Cao vị Thần sao?
Diệt Thế Thanh Dương mất tập trung bị Oulu thừa cơ đánh trúng đỉnh đầu, thiếu chút nữa thì bị đánh lệch cả sừng.
Bên kia, Nghịch Huyết Thương Phượng phát hiện mình khó thoát khỏi kiếp này, bèn đưa ra lời nguyền rủa cuối cùng - Phượng Diễm vĩnh viễn không dập tắt!
- Cả đời này ngươi hãy trầm luân trong hoả diễm của ta, ta muốn cả đời ngươi đều đau khổ.
Nghịch Huyết Thương Phượng oán độc nói.
Nghịch Huyết Thương Phượng bị đánh vỡ đầu một lần nữa, cuối cùng đã không thể phục sinh.
Năng lực phục sinh của nó cũng bị giới hạn thời gian, trong một khoảng thời gian ngắn nó không thể phục sinh liên tục được.
Nhìn thấy cảnh này này, Cao Bằng thở dài một hơi nhẹ nhõm:
- Tiểu Hoàng, năng lực bị động này của ngươi dùng thật tốt.
- Tạm được!
Tiểu Hoàng lo lắng hỏi:
- Vấn đề là bây giờ quanh thân ta đều là lửa, làm sao giải thích với Tiểu Diễm được?
- Không sao, ta nghe giọng của Nghịch Huyết Thương Phượng thì đoán là một con đực.
Cao Bằng an ủi Tiểu Hoàng.
- Thật sao?
- Thật!
- Vậy là tốt rồi!
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng thở ra.
- Nếu Tiểu Diễm càng tức giận hơn thì phải làm sao?
Bàn Đại Hải yếu ớt hỏi.
- …!!?
- Không sao, ta sẽ giải thích giúp ngươi. Chúng ta tới giúp Oulu giải quyết hai tên gia hoả kia đi.
Cao Bằng nói với Tiểu Hoàng.
- Không vấn đề gì! Cao Bằng, ngươi hãy xem ta đại phát thần uy.
Tiểu Hoàng đắc chí vừa lòng nói.
Diệt Thế Thanh Dương và Lôi Hoàn Đế Vương Lộc liếc nhìn nhau, không nói hai lời, chia đường bỏ chạy.
Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt.
- Chúng ta mỗi người đuổi theo một tên.
Oulu đuổi theo Diệt Thế Thanh Dương mạnh hơn một chút, để lại Lôi Hoàn Đế Vương Lộc cho Cao Bằng.
- Gia hoả này chạy nhanh quá, không thể đuổi kịp nó được.
Cao Bằng nhức cả trứng. Trong số bốn ngự thú hợp thể thì không có con nào thiện về tốc độ hết.
Nhưng điều duy nhất mà hắn cảm thấy may mắn là, tuy Lôi Hoàn Đế Vương Lộc chạy nhanh nhưng cũng không vượt quá sức tưởng tượng.
- Ngươi quay về đi.
Lôi Hoàn Đế Vương Lộc quay đầu lại nói:
- Ngươi không nên đuổi theo ta, ngươi sẽ không đuổi được ta đâu.
- Mẹ nó chứ, gia hoả này!
Thấy vẻ vô sỉ của Lôi Hoàn Đế Vương Lộc, Cao Bằng nhịn không được chỉ muốn đánh nó.
Quá vô sỉ rồi!
- Ngươi mau về đi thôi, cùng lắm là lần sau ta không đánh với ngươi nữa.
Lôi Hoàn Đế Vương Lộc lớn tiếng nói.
- Ha ha!
Cao Bằng cười lạnh đáp trả.
Bịch!
Đột nhiên Lôi Hoàn Đế Vương Lộc té ngã trên mặt đất.
Không hiểu tại sao Oulu lại xuất hiện trước mặt Lôi Hoàn Đế Vương Lộc.
- Không phải ngươi đang đuổi theo Thanh Dương sao?
Lôi Hoàn Đế Vương Lộc cực kỳ sợ hãi.
- Ngươi muốn nói tới nó à?
Oulu trảo một cái vào hư không, lấy ra một cái đầu dê đẫm máu rồi ném xuống đất.
------------------------
Dịch: MBMH Translate