Trong phòng khách, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Ích.
Nhìn tình hình này, có vẻ như lại có sự đảo ngược?
Đây là lần thứ mấy rồi, có phải đang chơi trò Ực ực cốc không vậy?!
Dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của Đinh Tư và sắc mặt u ám của Viên Lợi Hào, Trần Ích mở lời: "Viên Lợi Hào theo đuổi ngươi là có mục đích".
"Chúng ta đã điều tra hai công ty mà Viên Lợi Hào sở hữu, phát hiện từ năm ngoái, chúng đã ở trong tình trạng thua lỗ nghiêm trọng".
“Công ty thua lỗ nhiều nhất chính là công ty thứ hai do Viên Lợi Hào sở hữu, tiếp theo là công ty đầu tiên hợp tác với Vương Lập Hoa”.
“Theo thời gian suy đoán, thời điểm Viên Lợi Hào vay tiền trùng khớp với thời điểm thành lập công ty thứ hai”.
“Điều này cho thấy, Viên Lợi Hào không phải vì công ty thứ nhất kiếm được tiền nên mới thành lập công ty thứ hai, mà vì một lý do nào đó, hắn buộc phải thành lập công ty thứ hai”.
“Đáng tiếc là hắn đã thất bại”.
“Hắn có nói những chuyện này với ngươi không?”
Đinh Tư cau mày, dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn, nhìn về phía Viên Lợi Hào đang cau có: "Không…… không nói".
Trần Ích: "Hắn sắp phá sản rồi, vậy mà còn có tâm trạng đi cướp vợ của Vương Lập Hoa, ngươi thấy có hợp lý không?"
‘’Đinh Tư, ta biết ngươi rất tự tin về sức hấp dẫn của mình, nhưng với nhiều sự việc chồng chất như thế này, ngươi nên nghiêm túc cân nhắc liệu hắn có ý đồ riêng không.’’
Đinh Tư im lặng, nàng cần sắp xếp lại mọi chuyện theo lời của Trần Ích.
Trần Ích không cho nàng thời gian, tiếp tục nói: "Được rồi, ta sẽ kể cho ngươi một câu chuyện, đúng sai do ngươi tự phán đoán."
"Vài năm trước, Viên Lợi Hào và Vương Lập Hoa hợp tác mở một công ty, Vương Lập Hoa nắm giữ hơn 50% cổ phần, có quyền quyết định tuyệt đối."
"Khi công ty bắt đầu hoạt động, ban đầu vẫn có lãi, nhưng theo thời gian, Vương Lập Hoa đã ra một quyết định sai lầm, khiến công ty chịu tổn thất không nhỏ."
"Lúc đó, Viên Lợi Hào có thể không hài lòng, nhưng làm ăn phải bình tĩnh, thắng thua nhất thời chẳng là gì, nên hắn không tranh cãi với Vương Lập Hoa về chuyện này."
"Tuy nhiên, sau nhiều lần kinh doanh thất bại, Viên Lợi Hào không thể ngồi yên, bắt đầu xảy ra xung đột với Vương Lập Hoa."
"Đã là đối tác thì tất nhiên phải bàn bạc với nhau, cái gọi là ba đầu gà bằng một đầu khỉ, nhưng Vương Lập Hoa hoàn toàn không để ý đến Viên Lợi Hào, vẫn duy trì phong cách độc đoán."
"Viên Lợi Hào không còn cách nào, công ty này là tất cả của hắn, một khi phá sản sẽ mất trắng."
"Hắn chỉ có thể thất bại một lần."
"Còn Vương Lập Hoa thì sao? Hắn có sự hỗ trợ của cha mẹ, có thể thất bại nhiều lần."
"Vì vậy, Viên Lợi Hào chuẩn bị mở công ty thứ hai, vay vốn khởi nghiệp của Vương Lập Hoa."
"Đáng tiếc, lần này nữ thần may mắn không mỉm cười với Viên Lợi Hào, hắn nóng vội dẫn đến công ty liên tục thua lỗ."
"Đến hạn trả tiền, hắn không có tiền."
"Lúc này, Vương Lập Hoa đưa ra một phương án, yêu cầu Viên Lợi Hào dùng toàn bộ cổ phần của công ty đầu tiên để trừ nợ."
"Về nguyên tắc thì không có vấn đề gì, không có tiền trả thì dùng thứ khác để trừ, rất hợp lý."
"Nhưng đối với Viên Lợi Hào, nếu mất cổ phần công ty, hắn sẽ hoàn toàn mất cơ hội đông sơn tái khởi."
"Đến lúc đó, cả hai công ty đều sẽ rời xa hắn, quay trở lại điểm xuất phát."
"Đây là điều Viên Lợi Hào không thể chấp nhận."
"Hắn cầu xin Vương Lập Hoa cho thêm thời gian, có thể còn muốn vay thêm một ít tiền, nhưng Vương Lập Hoa không để ý đến hắn, thái độ rất kiên quyết, hoặc là trả tiền, hoặc là gặp nhau ở tòa."
"Lúc này, Viên Lợi Hào nảy sinh ý định giết Vương Lập Hoa, và ngay lập tức nghĩ đến ngươi."
"Vương Lập Hoa chết, mặc dù cổ phần tạm thời không phải của hắn, nhưng hắn có thể tiếp quản hoạt động của công ty, đến lúc đó sẽ từ từ thu hồi cổ phần của Vương Lập Hoa."
"Chỉ cần thở phào, có lẽ trong tương lai cả hai công ty đều có thể nằm trong tay hắn, làm lớn mạnh."
"Còn về khoản nợ, Vương Lập Hoa chết thì ngươi vẫn có giá trị lợi dụng, biết đâu có thể giúp hắn tiêu hủy giấy nợ."
"Đây là một viễn cảnh rất tươi đẹp, trước tiên không cần quan tâm đến việc có thực hiện được hay không, ít nhất Vương Lập Hoa tuyệt đối không thể tiếp tục sống, giết chết hắn trước đã."
"Vậy thì giết như thế nào?"
"Giết người là trọng tội, hắn không muốn mạo hiểm để bản thân bị liên lụy, có cách nào để được lợi không?"
"Câu trả lời là có, đó là để ngươi ra tay."
Nghe đến đây, sắc mặt Đinh Tư đã trở nên khó coi hơn cả Viên Lợi Hào.
Nàng đã hiểu Trần Ích muốn nói gì, Viên Lợi Hào đã lợi dụng nàng sao?
Tình yêu gì, tình cảm gì, đều là giả tạo!
Ngay từ đầu, Viên Lợi Hào đã ôm mục đích lợi dụng nàng, cố ý tiếp cận.
Viên Lợi Hào không nhịn được, tức giận nói: "Trần Ích, câm miệng! Nói bậy bạ gì vậy!"
Trần Ích như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Vương Lập Hoa đối xử tệ bạc với ngươi, đây là điểm đột phá mà Viên Lợi Hào cho rằng mình có thể lợi dụng."
"Sau khi tiếp xúc qua lại, hắn dần biết được những chuyện khác, chẳng hạn như những đoạn video đó."
"Vì vậy, hắn cảm thấy như trời giúp, quyết định sẽ giúp ngươi giết Vương Lập Hoa."
"Quá trình tâm lý của ngươi lúc đó ta sẽ bỏ qua, vì bây giờ ta cũng không rõ."
"Tóm lại, khi hồi tưởng lại toàn bộ quá trình gây án, Viên Lợi Hào đã hoàn toàn loại bỏ bản thân ra ngoài, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ngươi giết người."
"Thoạt nhìn thì có vẻ như hợp tác giết người, nhưng chỉ cần Viên Lợi Hào một mực phủ nhận, không có bằng chứng, ngươi sẽ không thể buộc tội hắn."
"Chỉ cần một luật sư chuyên nghiệp, Viên Lợi Hào có thể bình an vô sự rời khỏi tòa."
"Vì vậy, Đinh Tư, ngươi đã bị lợi dụng."
"Tin hay không, tùy m quyết định."
"Ta muốn nhắc một chút, thời điểm hắn theo đuổi ngươi chính là lúc sự nghiệp hắn tuyệt vọng nhất."
"Một lần nữa, ngươi nói lúc đó hắn có tâm trạng nhàn rỗi để đi cướp vợ của Vương Lập Hoa không?"
Đôi tay Đinh Tư nắm chặt, lực mạnh khiến các khớp xương của nàng hơi trắng bệch.
Hít một hơi thật sâu, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn Viên Lợi Hào, lạnh lùng nói: "Ngươi nói thế nào?"
Ánh mắt Viên Lợi Hào thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, trước câu hỏi của Đinh Tư, hắn trầm giọng nói: "Nói bậy bạ thôi, hắn không đi làm biên kịch thì thật lãng phí!"
"Dù là ngươi hay Trần Ích, đừng hòng vu oan cho ta!"
"Người giết người chính là ngươi!"
Đinh Tư hờ hững nhìn Viên Lợi Hào, đột nhiên cười khúc khích.
Nụ cười này khiến Viên Lợi Hào cảm thấy rùng mình, không khỏi nổi da gà.
"Ngươi... ngươi cười cái gì!"
Cả người Đinh Tư dường như thư giãn, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi đã xem ta như một kẻ ngốc, vậy thì chúng ta cùng chết."
"Ngươi không phải là kẻ chủ mưu giết Vương Lập Hoa sao?"
"Nếu ta nói rằng ta có một bản ghi âm thì sao?"
Nghe vậy, Trần Ích nhướng mày, nhìn Đinh Tư đầy ẩn ý.
Quả nhiên, trình độ của Đinh Tư này tuy thấp hơn Viên Lợi Hào một chút, nhưng cũng không phải là người dễ chọc.
Còn Viên Lợi Hào sau khi nghe câu nói cuối cùng của Đinh Tư, cơ thể lập tức cứng đờ, sắc mặt đại biến.
Đinh Tư bình tĩnh nói thêm: "Yên tâm, không phải lừa ngươi đâu, ở nhà ta."
"Những điều kiện ngươi hứa hẹn rất hấp dẫn, ta không muốn thấy cảnh ngươi nuốt lời."
‘’Chỉ là không nghĩ tới, lại có thể dùng vào giờ khắc này.’’
Viên Lợi Hào mơ hồ vài giây, đột nhiên mất khống chế cảm xúc, tiến lên muốn động thủ với Đinh Tư.
‘’Con điếm thúi! Ngươi chơi ta?!’’
Hai cảnh sát gần đó biến sắc, nhanh chóng ngăn chặn Viên Lợi Hào, ghì chặt hắn xuống bàn trà.
"Đừng cử động! Ngoan ngoãn một chút!!"
Phản ứng của Viên Lợi Hào đã nói lên tất cả.
Hắn coi Đinh Tư là kẻ ngốc, nhưng Đinh Tư thông minh hơn hắn tưởng nhiều.
Ngược lại, Viên Lợi Hào cũng đáng sợ hơn Đinh Tư tưởng tượng.
Mỗi người mang một bụng toan tính, cuối cùng đã diễn ra màn kịch cùng chết chung.