Chương 100: [Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Lo lắng của Hàn Nhất Mặc

Phiên bản dịch 6614 chữ

"Ah..." Hàn Nhất Mặc dần trở nên hoảng sợ, "Những lỗ đó chẳng phải là xiên cá sao?"

Nghe Hàn Nhất Mặc nói, Kiều Gia Kình quả quyết đặt tấm ván xuống, đi đến bức tường nhìn vào những cái lỗ đó.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình.

"Chết tiệt!" Hắn hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại vài bước, "Đúng là xiên cá! Bên trong lỗ toàn là xiên cá đang rút lại!"

Mọi người hoảng loạn, tiếng hô to gọi nhỏ liên tiếp vang lên.

Mà Tề Hạ vẫn luôn nhìn Hàn Nhất Mặc với vẻ mặt phức tạp.

"Anh đã biết trong đó là xiên cá rồi sao?" Tề Hạ hỏi.

"Không... Tôi chỉ vô tình nhìn thấy lúc nãy..." Ánh mắt Hàn Nhất Mặc luôn né tránh, rõ ràng là đang nói dối.

"Chẳng lẽ anh cũng..." Tề Hạ nhìn chằm chằm Hàn Nhất Mặc, nhưng vẫn nuốt lại những lời định nói.

Hàn Nhất Mặc cũng nhớ được.

Hắn che giấu sự thật này.

Nói cách khác, những người nhớ ra chuyện trước đây, hình như đều đã nhận được thẻ của Người Dê.

Bời vì Tề Hạ cũng không biết việc tiết lộ ký ức sẽ gây ra chuyện gì, nên chỉ có thể chọn không vạch trần hắn.

"Không cần phải sợ." Tề Hạ đổi giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Nhất Mặc nói nhỏ, "Lần này xiên cá sẽ không xuyên qua anh đâu."

"Nhưng... Nhưng Tề Hạ..." Hàn Nhất Mặc dường như cũng có điều muốn nói, nhưng luôn không biết mở lời như thế nào.

Nếu Tề Hạ đoán không nhầm, Hàn Nhất Mặc muốn nói là "Lần trước tôi đã bị xuyên qua rồi".

"Lần này chúng ta điều chỉnh vị trí, anh đứng giữa tôi và cảnh sát Lý." Tề Hạ nhìn về phía mọi người, "Nếu bên cạnh anh không có khe hở thì xiên cá không có lý do gì để xuyên qua anh cả."

Hàn Nhất Mặc mang theo cảm kích nhìn thoáng qua Tề Hạ, mơ màng gật đầu.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, Tề Hạ lại lần nữa sắp xếp lại vị trí của đội.

Cố gắng để mỗi cô gái đều có đàn ông bên cạnh, sau đó bảo vệ Hàn Nhất Mặc.

Dù sao thì, Hàn Nhất Mặc cũng là một "Hồi Hưởng Giả", giữ mạng hắn sẽ rất có lợi.

"Ngoài ra, tôi còn muốn sắp xếp một phương án dự phòng, mời mọi người lại đây." Tề Hạ chỉ huy mọi người: "Nếu lát nữa tấm ván của ai đó không ổn định..."

Tề Hạ sắp xếp xong mọi thứ liền để mọi người đứng vững đội hình, dựa tất cả các tấm ván vào nhau, tạo thành một hình nón nhọn bền chắc không thể phá vỡ.

Đám người đứng trong hình nón, lưng tựa lưng, tối đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào.

Tề Hạ có thể cảm thấy Hàn Nhất Mặc bên cạnh đang run rẩy không ngừng, dường như đội hình này đối với hắn căn bản không có cảm giác an toàn.

"Tôi xin lỗi..." Hàn Nhất Mặc dường như biết mình đang thu hút sự chú ý, chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi, "Tôi luôn bị chứng sợ không gian kín, từ nhỏ đã rất sợ không gian kín và môi trường tối tăm."

Một câu nói ra, Tề Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Hàn Nhất Mặc trong không gian hình nón tối tăm bị xiên cá bắn trúng, lại bị thanh kiếm khổng lồ xuyên qua trong đêm đen

Chẳng lẽ tất cả những điều này đều liên quan đến "chứng sợ không gian kín" của hắn sao?

Đột nhiên, xung quanh hình nón vang lên tiếng xé gió lớn.

"Đến rồi!"

Theo tiếng ra lệnh của Tề Hạ, mọi người bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển trọng tâm, giữ chặt tấm ván trước mặt.

Dù sao thì chiến lược mà Tề Hạ đưa ra có vẻ hoàn hảo, điều quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo độ chắc chắn của hình nón.

Mấy cây xiên cá bắt đầu rơi xuống như vũ bão trên hình nón, mọi người đều cảm thấy lòng bàn tay bị chấn động đến đau nhức, nhưng may mắn là lần này chín người đã chuẩn bị tâm lý, hình nón vững chắc đến có chút khó tin.

"Ầm !!"

Một tiếng động lớn vang lên trước mặt Tiêu Nhiễm, tấm ván trong tay cô lập tức bị đánh nghiêng.

Một tia sáng chói mắt xuyên qua khe hở, Tề Hạ chợt cảm thấy không ổn, bởi vì phía sau Tiêu Nhiễm là Hàn Nhất Mặc, nếu khe hở này bị xiên cá bắn vào, chắc chắn sẽ giết chết Hàn Nhất Mặc.

"Xoay!" Tề Hạ hét lớn một tiếng.

Mọi người nghe lệnh, lần lượt cầm tấm ván quay sang bên phải.

Toàn bộ hình nón giống như một con quay đang quay trong cơn mưa, lúc này không chỉ tiếp xúc với xiên cá bằng mặt nghiêng mà bản thân còn quay không ngừng, một số xiên cá muốn đi vào khe hở đều bị chặn lại.

Sau khi xoay hai vòng, bác sĩ Triệu bên cạnh giúp Tiêu Nhiễm giữ vững tấm ván.

"Dừng!"

Tề Hạ lại hét lớn, mọi người một lần nữa ổn định tấm ván, măng xuân trong mưa bén rễ đâm chồi.

Tiếng va chạm với tấm ván dần nhỏ lại, thế tấn công của xiên cá cũng chậm lại, nửa phút sau, những tiếng va chạm đó hoàn toàn không nghe thấy nữa.

"Kết thúc rồi sao?" Không biết ai đó nhỏ giọng hỏi.

"Chờ thêm một phút nữa." Tề Hạ thận trọng nói.

Mọi người tự nhiên không phản bác, lại im lặng chờ đợi một phút trong hình nón cực kỳ yên tĩnh này.

Tề Hạ cẩn thận nhấc tấm ván lên.

Hắn nhìn căn phòng đã an toàn, đưa tay vỗ vai Hàn Nhất Mặc, nói: "Anh xem, chúng ta sẽ ổn thôi."

Hàn Nhất Mặc vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn gật đầu cảm kích: "Không sao rồi sao... nhưng tôi luôn cảm thấy..."

Những người còn lại cũng lần lượt nhấc tấm ván lên, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc không nói nên lời.

Hai xác chết trên mặt đất lúc này giống như con nhím bị vô số xiên cá đâm xuyên, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, y hệt như cảnh tượng ở địa ngục.

"Ồ? Đây là cái gì đây?” Cảnh sát Lý dùng diễn xuất khoa trương nhặt một cây xiên cá trên mặt đất, "Hình như có chữ trên này này."

Tề Hạ bất lực lắc đầu, để cảnh sát Lý làm chuyện này thật sự là làm khó hắn mà.

Nhân lúc cảnh sát Lý dẫn mọi người kiểm tra xiên cá, Tề Hạ lại xác nhận tình hình của Hàn Nhất Mặc, hắn tuy nhìn vẫn rất sợ hãi nhưng trạng thái đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều.

"Hàn Nhất Mặc, tôi đã nói lần này sẽ không sao đâu."

Hàn Nhất Mặc nghe xong cười khổ, nói: "Tề Hạ, cám ơn anh... nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy những cây xiên cá đó nhất định sẽ bắn trúng tôi."

Tề Hạ vừa định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy không ổn.

Ở một nơi nào đó trong căn phòng này, vẫn có thể nghe thấy tiếng xích khẽ vang lên

Chẳng lẽ còn có xiên cá?

Kiều Gia Kính lúc này dường như cũng phát hiện ra điều gì đó.

Có một sợi dây thừng lúc này kéo căng thẳng tắp, nằm ngang giữa không trung của căn phòng.

"Cái này là cái quái gì vậy?" Kiều Gia Kính nhìn sợi dây này, phát hiện hai đầu của nó đều ở trong lỗ, rất khác với những sợi dây buộc xiên cá khác trên mặt đất.

Tề Hạ cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.

Tại sao hai đầu của sợi dây đều ở trong lỗ?

Xiên cá đâu?

Kiều Gia Kính tiến lên sờ nhẹ sợi dây, phát hiện nó đang rung rung: "Kỳ lạ thật..."

Hắn thử kéo sợi dây, phát hiện sợi dây lại có thể bị rút ra.

Tề Hạ hơi sửng sốt, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó.

Đó căn bản không phải là sợi dây "treo giữa không trung", mà là có một cây xiên cá vô tình bắn vào một lỗ trên tường, cây xiên cá này đã làm kẹt một cây xiên cá khác.

"Kiều Gia Kính, đừng chạm vào nó!"

Bạn đang đọc [Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!