Nghe thấy vậy, Kiều Gia Kình vội vàng rụt tay lại.
Nhưng chỉ cần một chút lực nhỏ bé khi hắn vừa chạm vào sợi dây đã đủ để phá vỡ sự cân bằng kỳ lạ này.
Từ một trong những lỗ hổng, tiếng xích lớn không ngừng phát ra, khiến sợi dây rung lên dữ dội.
Tề Hạ lập tức nhặt một tấm ván từ dưới đất lên, hét lớn: "Hàn Nhất Mặc, đến sau lưng tôi!!"
Nghe vậy, Hàn Nhất Mặc vội vàng chạy đến sau lưng Tề Hạ để trốn, hắn nắm chặt quần áo của Tề Hạ, trông rất căng thẳng.
"Định luật Murphy sao...?"
Tề Hạ cầm tấm ván liên tục di chuyển về phía xa lỗ hổng, Hàn Nhất Mặc cũng không ngừng di chuyển sau lưng hắn.
Về lý thuyết, Tề Hạ và lỗ hổng không còn ở vị trí thẳng đứng, cây xiên cá bắn ra từ bên trong cũng không thể bay về phía họ, càng không thể làm bị thương Hàn Nhất Mặc phía sau hắn, nhưng Tề Hạ vẫn cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
Đứng bên cạnh lỗ hổng, Kiều Gia Kình thấy hành động của Tề Hạ thì rất khó hiểu, hắn nhìn sợi dây, rồi lại nhìn Tề Hạ, nghi ngờ hỏi: "Lừa đảo, anh làm gì vậy?"
"Kiều Gia Kình, tránh xa chỗ đó ra, còn một cây xiên cá nữa, cẩn thận bị thương!" Tề Hạ nghiêm túc trả lời.
Vừa dứt lời, trong lỗ hổng đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, hai cây xiên cá đồng thời bắn ra.
Cây đầu tiên là kẻ xâm nhập trước đó vô tình bắn vào lỗ hổng, còn cây thứ hai rõ ràng là cây gốc vốn đã được tích tụ sức mạnh từ lâu.
"Vèo"!!
Tất cả xảy ra chỉ trong một giây.
Cây xiên cá đầu tiên sau khi phọt ra khỏi lỗ hổng liền bay thẳng sang một bên, yếu ớt cắm xuống đất.
Còn cây xiên cá thứ hai lại dồn hết sức lực, bay vút về phía đối diện Tề Hạ.
Thấy quỹ đạo bay của cây xiên cá không phải là hướng của mình, Tề Hạ vừa cảm thấy yên tâm một chút, nhưng đột nhiên thấy cây lao đó bắn chính xác không sai một ly vào chiếc đồng hồ vẫn còn đứng trong phòng.
Chiếc đồng hồ này trong một đoạn thời gian dài trước đó là công cụ quan trọng để mọi người biết thời gian, nhưng không ngờ lúc này lại trở thành bàn đạp của sứ giả địa ngục.
Một tiếng kim loại va chạm vào kim loại vang lên, vô số tia lửa bắn ra.
Không biết chiếc đồng hồ đó được làm bằng vật liệu gì, sau khi bị va chạm mạnh như thế lại vẫn đứng vững, nhưng cây xiên cá cũng vì cú va chạm này mà đổi hướng.
Nó giống như một con rắn độc đột nhiên phát hiện ra con mồi, quay đầu lại, lao về phía Tề Hạ và Hàn Nhất Mặc.
Cây xiên cá bay rất thấp, gần như bay sát mặt đất, Tề Hạ thấy vậy lập tức đẩy Hàn Nhất Mặc ra sau, còn cậu thì cầm tấm ván lao lên.
Theo hướng bay hiện tại thì nó chắc chắn sẽ đâm vào tấm ván trước khi đâm trúng Hàn Nhất Mặc.
Ngay khi cây xiên cá và tấm ván gần kề nhau, cây xiên cá đang bay sát mặt đất lại va vào mặt đất, lực phản hồi khiến nó lập tức bật lên ngay.
Quỹ đạo khó tin này khiến nó bay qua đầu Tề Hạ, giây tiếp theo lại đâm vào mái nhà, sau khi đổi hướng lần nữa lại không chút do dự lao về phía Hàn Nhất Mặc phía sau Tề Hạ.
Trong mắt mọi người, cây xiên cá này giống như một tia chớp uốn lượn, vượt qua mọi chướng ngại vật rồi bay chính xác đến mục tiêu.
Đúng như Hàn Nhất Mặc đã nói, hắn nhất định sẽ bị cây xiên bắn trúng.
Tất cả các hành động của cây xiên cá trước mắt đều kỳ lạ như vậy, mục tiêu của nó từ đầu đến cuối đều là Hàn Nhất Mặc.
Tề Hạ biết trong khoảnh khắc này mình không thể lập tức di chuyển tấm ván để chặn nó, biểu cảm đã có chút tuyệt vọng.
Bây giờ không ai có thể cứu Hàn Nhất Mặc, dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì đó cũng là Hàn Nhất Mặc có thể tự mình né tránh.
Nhưng nhìn Hàn Nhất Mặc run rẩy lo lắng như vậy, có lẽ hắn khó có thể nhúc nhích được một bước, lần này hắn lại phải chết rồi.
Ngay khi cây xiên cá cách Hàn Nhất Mặc chưa đầy năm cm, Kiều Gia Kình đứng bên cạnh lỗ hổng đột nhiên đưa tay nắm lấy sợi dây phun ra từ lỗ hổng, rồi giật mạnh về phía sau.
Dây thừng kéo động xiên cá, như kéo một sợi tóc động đến cả người
Hắn ra tay rất nhanh, khiến cây xiên cá đang di chuyển với tốc độ cao bỗng chốc mất thăng bằng như bông hoa bị cuồng phong thổi qua.
Cuối cùng cây xiên cá cũng ngừng tiến lên, lắc lư vài cái trên không trung một cách bất lực rồi rơi xuống đất.
Mà tất cả những gì đã xảy ra trong giây này quá kinh hoàng, khiến tất cả mọi người đều nín thở.
Một lúc sau, Hàn Nhất Mặc ngồi phịch xuống đất, mồ hôi đã làm ướt hết quần áo.
Kiều Gia Kình nhìn sợi dây trong tay, chửi rủa: "Cái cây xiên cá này đến đây để nhảy disco à? Nhảylung tung trong nhà, nhảy cái đầu mẹ mày."
Tề Hạ buông tấm ván xuống, đến bên Hàn Nhất Mặc còn chưa tỉnh hồn, đỡ hắn dậy hỏi: "Anh có sao không?"
"Tôi không sao... bây giờ tôi thực sự không sao rồi... các anh đã cứu mạng tôi, cảm ơn các anh rất nhiều... Tề Hạ, anh thực sự là vị cứu tinh của tôi..."
Tề Hạ đỡ lấy tay Hàn Nhất Mặc, phát hiện hắn đã không còn run rẩy nữa.
"Thì ra là vậy..."
Hắn lặng lẽ gật đầu, bây giờ hắn có thể đã đoán ra cái gọi là "Chiêu Tai" là gì rồi.
"Tiếp theo... anh vẫn còn sợ sao?" Tề Hạ hỏi.
"Có một chút... nhưng không còn sợ nhiều như khi nãy nữa." Hàn Nhất Mặc cười khổ, "Biết trò chơi tiếp theo có anh tham gia, tôi cảm thấy yên tâm hơn..."
Nghe những lời này, Tề Hạ cảm thấy cứu Hàn Nhất Mặc thực sự là một quyết định đúng đắn.
Mặc dù toàn bộ năng lực của "Chiêu Tai" vẫn chưa rõ ràng, nhưng trước mắt xem ra hắn có thể dự báo được những nguy hiểm sắp xảy ra.
Nếu mang theo Hàn Nhất Mặc lúc đối đầu với những cầm tinh đó, Tề Hạ có thể thông qua trình độ sợ hãi của hắn để phán đoán mức độ nguy hiểm của trò chơi, nếu thuận lợi hơn nữa, Tề Hạ có thể biết được có thể cược mạng của mình với đối phương hay không.
Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là những giả định tốt đẹp, điều cấp bách là làm sao cho Hàn Nhất Mặc sống sót.
Bắt đầu từ giờ trở đi, hắn không cần phải cứu những người không quan trọng nữa.
Trong "Thiên Giáng Tử Vong" và "Đúng Sai" sắp tới, cho dù chỉ có một số ít người qua ải cũng không sao cả.
"Cảnh sát Lý." Tề Hạ gọi, "Anh vừa nói gì về cây xiên cá thế?"
"Ồ..." Cảnh sát Lý phản ứng lại, sau đó vội vàng nói: "Có chữ trên cây xiên cá này, các người đến xem đi!"
Sau khi Tề Hạ giả vờ xem cây xiên ca, mở miệng nói: "Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi, mọi người, người ra câu hỏi lần này lại trở thành "Người Dê", nhưng "Người Dê" sẽ nói dối..."
Hắn nói ra suy luận của mình với mọi người, sau đó đi thẳng đến cái lỗ trên trần nhà ở giữa phòng.
Hắn biết mấy phút sau mặt đất sẽ sụp đổ, mà khi đó từ mấy cái lỗ trên trần nhà sẽ rơi ra dây thừng để cứu mạng bọn họ.
Tề Hạ nói ra suy luận của mình, mục đích ban đầu chỉ là muốn cứu vài người trong số bọn họ thôi.
Nhưng không ngờ là mọi người đều rối rít tin lời hắn.
Lúc Tề Hạ đứng dưới lỗ hổng, người đầu tiên đứng bên cạnh hắn chính là Tiêu Nhiễm.
Lúc này Tiêu Nhiễm lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, gần như tin lời Tề Hạ vô điều kiện.
Có lẽ vì mấy lần biểu hiện của Tề Hạ đều có thể nói là hoàn mỹ nên khiến Tiêu Nhiễm nảy sinh cảm giác ái mộ.
"Anh Tề, không biết tại sao, tôi đặc biệt tin tưởng anh!" Tiêu Nhiễm nịnh nọt nói.
"Hừ." Tề Hạ cười lạnh một tiếng, "Vậy tôi nên thực sự cảm ơn cô rồi."
===
Góc vui đọc truyện thêm kiến thức
Định Luật Murphy, Định Luật “Trong Cái Rủi Có Cái Xui”
Định luật Murphy là hay còn gọi là định luật bánh bơ. Nó được đặt theo tên của chuyên gia tên lửa Edward A. Murphy – là người đã khám phá ra định luật này. Định luật Murphy nói rằng: “Anything that can go wrong, will go wrong”, tức là nếu có bất kỳ điều xấu nào có thể xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Điều này còn được Murphy chứng minh thông qua hiện tượng “bánh mì phết bơ” vào năm 1949. Đó cũng là lý do tại sao định luật này còn có tên gọi khác là định luật bánh bơ. Thí nghiệm bánh bơ cụ thể như sau: Nếu bạn có một chiếc bánh mì sandwich được phết bơ 1 mặt thơm ngon thì chắc chắn, sẽ có trường hợp chiếc bánh rơi úp vào mặt có bơ đó. Từ đó, bạn có thể hiểu một cách đơn giản về định luật Murphy rằng, điều xấu luôn có cơ may xảy ra và nó luôn xảy đến vào thời điểm bất ngờ nhất.
Định Luật Murphy thoạt nhìn cho thấy cuộc sống thật “Đen Tối” nhưng đồng thời cũng giúp chúng ta “nhìn thẳng” vào những tiêu cực của cuộc sống, giúp chúng ta luôn có sự chuẩn bị cho những 'điều xấu nhất có thể xảy ra' để có cách đối diện với chúng, đối diện với thất bại, thất vọng, trở ngại một cách hiệu quả hơn, biến chúng thành cơ hội để học hỏi và phát triển.