"Anh Tề, sao anh ra muộn thế?" Tiêu Nhiễm đứng bên cửa cười hỏi.
Có vẻ như cô đã đợi Tề Hạ nãy giờ rồi.
Tề Hạ không để ý đến cô mà bước về phía đám đông đằng xa.
"Này, anh Tề, đợi em với!"
Cửa phòng hai bên hành lang từ từ mở ra, nhiều người mình đầy máu bước ra, đứng bất động bên cửa như Người Rắn.
Cảnh sát Lý thấy Tề Hạ đi tới liền thấp giọng hỏi: "Giờ anh chuẩn bị làm gì?"
"Tôi không biết, còn anh?"
Cảnh sát Lý ánh mắt phức tạp suy tư trong chốc lát, nói: "Bây giờ tôi rất bối rối, hoàn toàn không có phương hướng."
"Bối rối?"
Lâm Cầm tò mò nhìn hai người đang thì thầm, sau đó bước tới bên cạnh họ.
Cô nhẹ nhàng che miệng hỏi: "Kỳ lạ thật, hai người đã quen nhau trước khi đến đây sao?"
"Không quen." Tề Hạ lắc đầu.
Lâm Cầm nhìn chằm chằm Tề Hạ một lúc lâu, không thể phân biệt được hắn có đang nói dối hay không.
Cảnh sát Lý không trả lời, vẫn nhìn về phía trước tiếp tục đi.
Đi được một lúc lâu, mọi người mới dần dần nhìn thấy ánh sáng phía xa.
Người Rồng đeo chiếc mặt nạ cực kỳ xấu xí, đang đứng thẳng ở đó.
"Chào các vị, ta là Người Rồng."
Vẻ ngoài của hắn khiến những người "lần đầu tiên" gặp hắn giật nảy mình.
"Mọi người đừng căng thẳng, "thử thách" của các vị đã kết thúc rồi. Và ta sẽ không mang đến cho các vị "thử thách" mới, chỉ là cho một chút lời khuyên."
Kiều Gia Kình rất mất kiên nhẫn liếc nhìn hắn, hỏi: "Lời khuyên gì?"
"Mười ngày, các người có mười ngày để thay đổi tất cả những điều này." Người Rồng chậm rãi nói, "Nếu trong vòng mười ngày các vị không nhận được ba nghìn sáu trăm "Đạo", thì thế giới của các vị sẽ bị hủy diệt. Tất cả những gì các vị nhìn thấy cũng sẽ bị chôn vùi theo, mà bây giờ các vị đã vượt qua bốn thử thách, "Kẻ nói dối", "Măng mọc sau mưa", "Thiên giáng tử vong", "Hai loại thuốc viên", đây là phần thưởng của các vị, cũng là "vốn liếng" của các vị."
Hắn lấy từ trong ngực ra bốn quả cầu nhỏ màu vàng lấp lánh, đưa cho cảnh sát Lý đứng đầu tiên.
"Cái gì đây?" Tiêu Nhiễm hỏi, "Trông kỳ lạ quá..."
Cô đưa tay lấy "Đạo", phát hiện quả cầu nhỏ này có vòng ngoài màu trắng, vòng trong màu vàng, tạo hình giống quả trứng ốp la, bóp vào còn có độ đàn hồi kỳ lạ.
"Đây chính là "Đạo"!" Người Rồng vung tay vui vẻ nói, "Chỉ cần ba nghìn sáu trăm "Đạo", các vị có thể thoát ra ngoài!"
Bác sĩ Triệu nghe xong suy nghĩ một chút, hỏi: "Chúng tôi phải làm sao để có được nhiều "Đạo" như vậy?"
"Tham gia trò chơi!" Người Rồng nói, "Trong thành phố này có rất nhiều trò chơi, chỉ cần các vị đủ mạnh, nhất định sẽ nhận được "Đạo"."
"Ý ngươi là chúng tôi phải chủ động tham gia những trò chơi chết người này?" Bác sĩ Triệu cảm thấy rất khó hiểu, "Các người rốt cuộc là cái đồ điên gì vậy?"
"Chúng ta không phải là kẻ điên, chỉ là đang cố gắng sống sót thôi." Người Rồng bỗng nhiên có chút thất lạc thấp giọng nói, "Chẳng lẽ các người không muốn sống sao?"
Nghe câu hỏi của hắn, mọi người lại chìm vào im lặng.
Tề Hạ tiến lên một bước, hỏi: "Người Rồng, nếu chúng tôi thu thập đủ ba nghìn sáu trăm viên "Đạo", sau đó phải làm gì?"
"Sau đó?" Người Rồng dường như chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người hỏi câu hỏi này, nhất thời không biết nói gì.
"Đúng vậy, chúng tôi phải giao ba nghìn sáu trăm viên "Đạo" cho ai đó sao?" Tề Hạ hỏi tiếp, "Hay là cần mang chúng đến một nơi nào đó?"
"Cái này..." Người Rồng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói, "Nếu ta đoán không nhầm, khi các vị thu thập đủ ba nghìn sáu trăm viên "Đạo", tự nhiên sẽ có người đến tìm các vị."
"Cái gì mà "đoán không nhầm"? Tề Hạ cảm thấy có chút khó tin, "Nói cách khác, ngươi cũng không biết sau khi thu thập đủ thì phải làm gì à?"
"Đúng vậy, ta không biết." Người Rồng thành thật trả lời, "Ta chỉ biết mọi hành động của các vị ở đây đều bị giám sát, vì vậy sau khi thu thập đủ sẽ tự nhiên rõ ràng."
Tề Hạ nhíu mày, nhìn con quái vật nửa người nửa rồng trước mặt, biết rằng mặc dù hắn là "Rồng", nhưng cấp bậc của hắn dù sao cũng là "người", hắn không thể biết tất cả mọi thứ được.
"CBác vị có rất nhiều "câu hỏi", điều này rất tốt..." Giọng điệu của Người Rồng vẫn còn chán nản, "Có câu hỏi chứng tỏ các vị vẫn còn tỉnh táo, hy vọng các vị có thể mãi mãi tỉnh táo như vậy..."
"Chúng ta đi thôi." Tề Hạ không để ý đến Người Rồng nữa, quay đầu nói với đám người.
Đám người gật đầu, đi vòng qua Người Rồng, lần lượt ra khỏi hành lang.
Tề Hạ nhớ lần trước khi mọi người ra ngoài, tòa nhà phía sau đã biến mất một cách kỳ lạ.
Vì vậy, lần này hắn cố tình quay đầu lại ngay sau khi ra ngoài, cảnh sát Lý cũng nhận ra điều gì đó, đồng thời quay đầu lại.
Hai người phát hiện ra một “cánh cửa" lẻ loi trơ trọi.
Bọn họ vẫn đứng trên quảng trường trống trải, nhưng phía sau lại có một cánh cửa kỳ lạ, thông đến một không gian khác.
Người Rồng đang đứng trong không gian đó u oán nhìn hai người, dường như có ngàn lời muốn nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Sau đó, cánh cửa đó dần dần thu nhỏ lại dưới ánh mắt của Tề Hạ, rồi chỉ vài giây sau đã biến mất.
"Ủa?" Điềm Điềm cũng phát hiện ra điều bất thường, quay đầu lại kêu lên, "Cánh cửa chúng ta ra ngoài đâu rồi?"
Mọi người nghe xong cũng nhao nhao quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt thực sự quá khó hiểu rồi.
Lúc này, bọn họ đang đứng trên quảng trường trung tâm rộng lớn, phía sau là một màn hình điện tử và một chiếc chuông đồng khổng lồ, trên màn hình có viết một câu: "Ta nghe thấy tiếng vọng của "Chiêu Tai"."
Nhưng lúc này mọi người hoàn toàn không biết phải làm gì, cũng không biết phải đi đâu.
"Tôi phải đi thu thập ‘Đạo’." Tề Hạ nói, "Cần vài đồng đội."
"Hả?" Bác sĩ Triệu giật mình, "Không phải chứ... anh thật sự muốn tham gia mấy trò chơi đó à? Bây giờ chúng ta ra được rồi, chắc chắn phải nghĩ cách chạy trốn trước chứ."
"Không sao, anh cứ đi chạy trốn đi." Tề Hạ nói, "Có ai muốn đi cùng tôi không?"
Kiều Gia Kình nghe xong vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi tham gia. Anh có đầu óc, tôi có sức lực, chúng ta hợp tác nhé?"
"Được." Tề Hạ gật đầu, "Còn ai nữa không?"
Điềm Điềm thấy Kiều Gia Kình cũng tham gia, suy nghĩ hồi lâu, cô nhìn luật sư, cảnh sát, giáo viên, bác sĩ bên cạnh, rồi lại nhìn Kiều Gia Kình và Tề Hạ, nói: "Vậy... tôi cũng tham gia."
Tề Hạ thấy cảnh tượng quen thuộc này, không biết nên khuyên can thế nào, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Lâm Cầm suy nghĩ hồi lâu, cũng chậm rãi bước tới.
"Tôi cũng có thể tham gia không?"
Lúc này Tề Hạ có chút khó xử, không ngờ lần chia đội này lại giống hệt lần trước.
Tuy rằng hắn tin tưởng Lâm Cầm và Điềm Điềm, nhưng xét về góc độ tối đa hóa lợi ích, hắn hy vọng lần này tham gia đội là cảnh sát Lý và Hàn Nhất Mặc.
Như vậy trong đội có bốn người đàn ông, mỗi người đều có sở trường riêng, khả năng thắng trò chơi sẽ cao hơn một chút.
Đặc biệt là khi xét đến sự tồn tại của ‘Cực Đạo’, Điềm Điềm và Lâm Cầm đi theo anh, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm ngoài dự kiến.
Chưa kịp nói gì thì Tiêu Nhiễm trong đội bỗng bước ra, lên tiếng: "Anh Tề, anh giỏi như vậy, có thể dẫn em đi cùng không?"
"Không thể." Tề Hạ đáp.