Chương 106: [Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Người không có quyền phục sinh

Phiên bản dịch 6983 chữ

Mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn quyết định cùng nhau tham gia vào "Thiên Đường Khẩu".

Dù sao thì hầu hết mọi người đều không biết gì về thế giới này, nên khi có một người đứng ra tự tin khẳng định "có thể thoát ra" thì bất kỳ ai cũng sẽ muốn thử xem sao.

Kim Nguyên Huân dẫn theo đám người chuẩn bị rời đi, nhưng Tề Hạ bống nhìn thấy con đường nhỏ bên cạnh quảng trường.

Hắn đã từng đi qua con đường này một lần, nó dẫn đến trò chơi an toàn nhất của "Vùng Đất Cuối Cùng".

Một "Đạo", đổi một "Đạo", toàn bộ hành trình không có bất kỳ nguy hiểm nào, giống như đi tham quan du lịch.

Nếu có thể, Tề Hạ muốn gặp lại Người Chuột, nói lời xin lỗi với đứa trẻ đó.

"Mọi người, mọi người đi với Kim Nguyên Huân trước đi, tôi sẽ đến sau." Tề Hạ lặng lẽ lùi về phía cuối hàng, nói với mọi người.

Kim Nguyên Huân nghe vậy hơi khó hiểu: "Anh, anh đến sau? Anh có biết tổ chức của chúng ta ở đâu không?"

Tề Hạ nhận ra mình đã lỡ lời, liền sửa lại: "Tôi quên hỏi, cậu vẽ cho tôi một tấm bản đồ đi."

Kim Nguyên Huân gật đầu, lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Tề Hạ: "Tổ chức của chúng ta ở trong một ngôi trường, đây là bản đồ em đã vẽ trước đó."

Kiều Gia Kình trầm ngâm nhìn Tề Hạ: "Anh đi đâu vậy?"

"Chỉ là đi dạo xung quanh một chút." Tề Hạ trả lời, "Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."

"Tôi sẽ đi cùng anh." Kiều Gia Kình hơi cảnh giác nhìn xung quanh, "Tôi luôn cảm thấy nơi này có gì đó kỳ lạ."

"Đi cùng tôi?" Tề Hạ nghi ngờ nhìn Kiều Gia Kình.

"Đúng vậy, chúng ta không phải đã hợp tác rồi sao?" Kiều Gia Kình cười vui vẻ, "Anh là 'bộ não' của tôi, nếu anh lạc đường, tôi cũng sẽ không thể trở về được."

Tề Hạ nghe xong liền yên tâm gật đầu, mặc dù Kiều Gia Kình không nhớ những chuyện đã xảy ra trước đây, nhưng hắn vẫn là hắn.

"Nếu vậy..." Kim Nguyên Huân bước đến trước mặt hai người, "Hai anh, em sẽ dẫn những người còn lại đến tổ chức, hai anh phải chú ý an toàn đấy."

...

"Lừa gạt, chúng ta sẽ đi đâu dạo đây?" Kiều Gia Kình duỗi người một cái, hỏi.

"Đi theo tôi." Tề Hạ bình tĩnh trả lời, dẫn Kiều Gia Kình vào con đường nhỏ.

Hai người đi vào trong con đường nhỏ đó một lúc lâu, Tề Hạ dựa vào trí nhớ để tìm kiếm căn nhà kho nhỏ của Người Chuột.

Nhà kho đó tuy nhỏ nhưng lại chứa đựng toàn bộ hy vọng của Người Chuột, con bé chắc chắn đã thu thập đủ loại đồ vật từ nhiều nơi khác nhau, sau đó tỉ mỉ thiết kế trò chơi này.

Nhưng tất cả đều đã bị Tề Hạ phá hủy.

Nếu lần này có thể gặp lại con bé, hắn sẽ không ngần ngại đưa ra vài gợi ý cải tiến trò chơi để con bé kiếm thêm chút "Đạo", coi như bồi thường.

"Kỳ lạ..." Tề Hạ nhìn lướt qua đường phố một lượt nhưng không phát hiện ra công trình kiến trúc nào có người đứng phía trước, hắn lẩm bẩm tự hỏi, "Có phải mình nhớ nhầm đường không?"

"Anh đang tìm thứ gì sao?" Kiều Gia Kình nghi ngờ hỏi.

"Tôi..." Tề Hạ ngập ngừng, lời đến miệng nhưng không nói ra, dù tin tưởng Kiều Gia Kình, nhưng hắn vẫn không muốn tiết lộ ký ức của mình, "Không có gì, tôi chỉ đang nhìn ngắm xung quanh thôi."

Hai người rẽ vào góc phố, đang định tiếp tục đi thì thấy phía xa có một vật đen đen nằm chắn ngang đường.

Tề Hạ giật mình, trong lòng có một dự cảm không lành, hắn định bước lên phía trước nhưng lại bị Kiều Gia Kình kéo lại.

"Mẹ nó… Lừa gạt, chờ đã."

Kiều Gia Kình che chắn Tề Hạ phía sau, từ từ tiến lên phía trước.

Dưới đất là một thi thể nhỏ bé đã chuyển sang màu đen.

Khuôn mặt cô xanh xao, xấu xí, làn da đã bắt đầu phân hủy, trên mặt đất còn chảy ra rất nhiều chất dịch màu vàng hôi thối.

Mà ở bụng dưới của xác chết, nở ra một bông hoa thịt thối rữa.

"Tại sao có thể như vậy..." Tề Hạ kho tin nhìn bóng dáng nhỏ bé này, đầu óc đầy kinh hãi.

Đây rõ ràng là Người Chuột, nhưng con bé ấy lại chết ở đây.

Kiều Gia Kình ngồi xổm xuống, bịt mũi nhìn kỹ, nói: "Thi thể đã qua giai đoạn sưng tấy, bắt đầu thối rữa chuyển sang màu đen, ít nhất đã chết được mười ngày rồi."

"Mười ngày...?" Tề Hạ giật mình kinh hãi, "Anh nói cái xác này đã chết được mười ngày rồi?"

"Cũng có thể hơn mười ngày." Kiều Gia Kình đứng dậy, bịt mũi lùi lại một bước, "Tôi vừa đến đây đã cảm thấy rất kỳ lạ, mùi hôi thối trong không khí rất khác thường, có lẽ rất nhiều người đã chết trong thành phố này."

Tề Hạ từ từ bước lên trước, cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó ẩn ẩn nhói đau.

Tại sao tất cả mọi người đều được phục sinh ... nhưng Người Chuột thì không?

Chẳng lẽ đứa trẻ này không có "quyền" được phục sinh sao?

Nhưng Tề Hạ nghĩ lại, rõ ràng Người Dê cũng được hồi sinh, tại sao Người Chuột, cùng là "cầm tinh", lại nằm ở đây?

"Lừa gạt, anh có quen người này không?" Kiều Gia Kình hỏi.

Quen ...

Tề Hạ không biết trả lời như thế nào.

Hắn thậm chí còn không biết tên của đứa trẻ này, hai người chỉ tình cờ gặp nhau một lần trong lúc hỗn loạn, nhưng nếu hắn không xuất hiện, con bé cũng sẽ không nằm ở đây.

Hắn bước sang một bên, hái một bông hoa nhỏ màu đỏ sẫm ven đường, quay người đặt lên ngực Người Chuột.

Nếu đứa trẻ này có sự lựa chọn, có lẽ nó sẽ chọn không bao giờ gặp hắn.

"Tôi không biết con bé, chỉ là thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy chết ở đây, cảm thấy hơi tiếc nuối." Tề Hạ nói với Kiều Gia Kình, "Đi thôi."

Mặc dù Kiều Gia Kình không hiểu hành động của Tề Hạ, nhưng hắn chỉ có thể đi theo "bộ não".

Sau khi Tề Hạ đi được ba bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, dừng lại tại chỗ.

"Sao vậy?" Kiều Gia Kình hỏi.

Tề Hạ nghi ngờ quay đầu lại nhìn thi thể Người Chuột..

Luôn cảm thấy có một thứ gì đó không đúng.

Hắn lại nhìn xung quanh thi thể Người Chuột, ngoại trừ chất dịch phân hủy chảy lênh láng trên mặt đất thì không có gì khác cả.

Mặt nạ đâu?

Tề Hạ nhíu mày, nếu hiện trường vẫn giữ nguyên từ mười ngày trước thì tại sao mặt nạ lại biến mất?

Là có người trộm đi, hay “Chu Tước” đã lấy nó đi?

Mặc dù hắn đã giữ lại ký ức trở về "Vùng Đất Cuối Cùng", nhưng Tề Hạ vẫn không biết gì về nơi này.

Muốn hiểu rõ mọi chuyện ở đây, chỉ có thể đi gặp Sở Thiên Thu thôi.

"Không có gì, chúng ta nhanh chóng đi gặp những người khác thôi."

Hai người rời khỏi con hẻm nhỏ, trở lại quảng trường trước đó, nhưng nơi đây đã không còn ai.

Tề Hạ ngẩng đầu nhìn màn hình một lần nữa, trên đó vẫn viết: "Ta đã nghe thấy tiếng vọng của 'Chiêu Tai'."

Những "Hồi Hưởng Giả" mà hắn từng gặp xưa nay sẽ không tiếp tục "tiếng vọng” lâu như vậy, xem ra khả năng của Hàn Nhất Mặc thực sự rất đặc biệt.

Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, Tề Hạ đột nhiên phát hiện ra dưới phần trụ dưới màn hình hình như có khắc gì đó.

Hắn đến gần xem xét, hóa ra là hai con số, "87".

Hắn đưa tay ra chạm nhẹ vào hai con số này.

Những con số này dường như xuất hiện rải rác khắp mọi ngóc ngách của thành phố, rốt cuộc chúng đại diện cho điều gì?

"Hiện giờ có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Sở Thiên Thu."

Tề Hạ quay người lại, nhưng đột nhiên phát hiện trước mặt có một khuôn mặt già nua, khô héo đang mỉm cười.

Người kia kiễng đầu ngón chân, toàn thân giống như một cái cây cổ thụ khô héo.

Ông ta liên tục dùng gò má đầy nếp nhăn của mình liên tục áp sát Tề Hạ.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!