"Đến rồi!" Kính cận vui mừng kêu lên, "Cuối cùng cũng đến rồi!"
Chỉ thấy gã đàn ông to lớn kia thong thả bước đến trước mặt, hắn cao khoảng một mét chín, để đầu đinh.
Hắn vừa ngáp vừa lục túi, rồi hỏi Người Đầu Trâu: "Bao nhiêu?"
"Vé vào cửa một 'Đạo'."
Gã đàn ông móc ra một viên bi nhỏ từ trong túi, dùng ngón cái búng cho Người Đầu Trâu, viên bi được Người Đầu Trâu tóm gọn trong tay.
"Ngủ đủ rồi... Bắt đầu thôi." Gã đàn ông vươn vai, lại xoay cổ, lẩm bẩm nói: "Để xem các ngươi lại bày trò gì đây."
Bốn người Tề Hạ nhìn gã đàn ông tướng mạo hung hãn này, cảm thấy hắn không phải là người tốt lành gì.
Kiều Gia Kình không mấy quan tâm đến gã đàn ông, bởi vì hắn đã gặp quá nhiều người như vậy trên đường phố rồi.
Những kẻ này ỷ vào thể lực cường tráng mà hoành hành bá đạo trên đường, Kiều Gia Kình còn từng tay đấm vỡ mồm khiến một vài tên trong số đó phải khóc thảm.
Chỉ không biết gã đàn ông trước mặt này... liệu có phải cũng chỉ là hổ giấy hay không?
Số lượng người đã đủ hai mươi, mọi người bắt đầu chậm rãi bước lên phía trước để nộp "vé vào cửa".
Tề Hạ suy nghĩ một lúc, cũng móc ra bốn viên "Đạo".
Đây không phải là một con số nhỏ đối với họ, sau khi nộp bốn viên này, "Đạo" của họ chỉ còn lại một viên.
"Chúng ta thực sự phải tham gia trò chơi này sao?" Kiều Gia Kình hỏi, "Chiến thuật của chúng ta làm sao đây?"
"Tôi cũng đang băn khoăn." Tề Hạ nói, "Mặc dù làm vậy rất mạo hiểm, nhưng tôi cảm thấy một trò chơi mà hai mươi người cùng tham gia không phải dễ dàng gặp được, đáng để thử một lần."
Sau khi được ba người còn lại đồng ý, Tề Hạ ném bốn viên "Đạo" vào hộp trước mặt Người Đầu Trâu.
"Tốt lắm." Người Đầu Trâu gật đầu, sau đó quay lại mở cửa, chỉ thấy bên trong cửa là một cầu thang dẫn xuống dưới, thông ra tầng hầm.
"Các vị tham gia, xin mời vào."
Hắn quay người lại, thong thả bước xuống cầu thang.
Mà những người tham gia cũng mang vẻ mặt cẩn trọng đi theo sau hắn, hướng về nơi sâu thẳm lòng đất.
"Địa điểm này trông có vẻ rất rộng... hoàn toàn không giống với 'Người Chuột'." Điềm Điềm nhỏ giọng nói.
"Cẩn thận." Tề Hạ đáp lại, "Tôi có một dự cảm không lành."
Người đàn ông trung niên đó đã khẳng định trò chơi này sẽ "chết" trước khi tham gia, điều này khiến Tề Hạ vô cùng lo lắng.
Nhưng giờ điều hắn sợ không phải là chết, mà là bị chôn vùi mãi mãi ở nơi quỷ dị này.
Là một kẻ lừa đảo, hắn đã trải qua vô số lần mạo hiểm đặt cược tính mạng, nhưng không lần nào không sống sót.
Nghĩ kỹ lại, lần này cũng không khác gì những lần trước, chỉ là liếm máu trên đầu đao mà thôi.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đến cuối cầu thang.
Đây là một căn phòng không lớn, ánh đèn mờ ảo phảng phất mùi cũ kỹ, ở giữa phòng đặt hai mươi chiếc ghế.
Hai bên phòng có hai cánh cửa, cửa được sơn màu, một vàng và một xanh lá.
"Mọi người, xin hãy ngồi xuống," Người Đầu Trâu nói, "Đừng lo lắng, trò chơi vẫn chưa bắt đầu."
Mọi người nghe xong nửa tin nửa ngờ ngồi xuống, nhóm bốn người Tề Hạ cũng ngồi cạnh nhau.
Lúc này họ mới phát hiện ra tay vịn hai bên ghế, mỗi bên có một chiếc đèn nhỏ, một vàng và một xanh lá.
"Vì đây là trò chơi theo nhóm, để đảm bảo tính công bằng của trò chơi, tiếp theo sẽ tiến hành "chia đội ngẫu nhiên", các vị vui lòng không di chuyển khỏi chỗ ngồi, nếu không sẽ bị "trừng phạt" trước."
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều có chút không tự nhiên.
Phản ứng lớn nhất chính là Kính Cận và người đàn ông trung niên: "Hả?! Chia đội?!"
Tề Hạ xoa cằm suy nghĩ một chút, biếtquy định này chỉ có lợi cho người tổ chức.
Nếu đây là một trò chơi "đặt cược", thì nhất định phải giảm thiểu tối đa cơ hội chiến thắng của người tham gia, theo cách này, cách tốt nhất là xáo trộn tất cả các đội.
Người Đầu Trâu đi đến một góc phòng, tìm thấy một công tắc, sau đó quay lại đầy ẩn ý nhìn mọi người, nói: "Trò chơi chính thức bắt đầu."
Nói xong, hắn nhấn nút, tất cả đèn hai bên ghế của mọi người đều nhấp nháy, ánh sáng vàng và xanh lá bắt đầu thay đổi liên tục, tạo nên một khung cảnh quỷ dị trong không gian tối tăm này.
Tề Hạ nhìn vào chiếc đèn nhỏ trên tay vịn của mình, cũng hơi căng thẳng.
Nếu "Trâu" thực sự đại diện cho trò chơi thể lực thì đó không phải là thế mạnh của mình, lần chơi này vẫn phải dựa vào sức mạnh phi thường của Kiều Gia Kình.
Nhưng bản thân mình có thể nghĩ như vậy, những người khác cũng thế.
Ví dụ như Kính Cận và người đàn ông trung niên béo ú kia đã gọi gã to lớn đó làm trợ thủ.
Tâm tư của mọi người dường như đều nằm trong lòng bàn tay Địa Ngưu, hắn sẽ cố gắng tránh những chuyện như vậy xảy ra, cho nên mới có chuyện "chia đội ngẫu nhiên" này.
Tề Hạ biết, nếu hắn cực kỳ xui xẻo, cùng Kiều Gia Kình bị chia sang hai đội thì lợi ích của trò chơi lần này sẽ trở nên khó nắm được.
Chưa kịp để Tề Hạ nghĩ ra một kế hoạch hoàn chỉnh thì hai màu đèn đã ngừng nhấp nháy.
Đèn vàng của một số người sáng lên, đèn xanh của một số người khác cũng sáng lên.
Có vẻ đây là sự phân đội ngẫu nhiên.
Tề Hạ quay đầu nhìn quanh bốn người trong đội, vừa mừng vừa lo.
Mừng là hắn và Kiều Gia Kình cùng sáng đèn vàng, có vẻ như được chia vào một đội. Lo là hai cô gái sáng đèn xanh, được chia vào đội khác, nếu đây thực sự là trò chơi đòi hỏi thể lực thì sẽ rất bất lợi cho họ.
Tiếng xì xào trong đám đông vang lên, có vẻ như ngoài đội của Tề Hạ, chuyện chia đội của những người khác cũng không như ý.
"Dưới đây là luật chơi." Địa Ngưu trầm trầm nói, "Hai bên tiến hành trò chơi độc lập, mỗi bên có một sân chơi riêng, không liên quan đến nhau. Chỉ cần có thể trụ được trong sân chơi mười phút mà không bị loại thì được coi là qua cửa. Cuối cùng, mỗi người có thể nhận được số "Đạo" bằng số người qua cửa."
Nghe xong luật chơi, nhiều người đã không thể ngồi yên.
"Này!" Người đàn ông trung niên đột ngột đứng dậy, "Má n, nói gì mà như không nói vậy! Rốt cục là chúng tao sẽ tham gia trò chơi gì? Sẽ gặp phải những thứ gì?"
Mọi người nghe xong cũng im lặng nhìn Địa Ngưu, vốn tưởng hắn sẽ giải thích thêm về luật chơi, nhưng hắn chỉ nhìn người đàn ông trung niên, sau đó nhàn nhạt nói: "Mời đội đèn vàng đi theo tôi."
“Mày...! " nNgười đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám mở lời chửi bới.
Hắn không được xếp cùng đội với đồng đội của mình, bản thân đã đầy bụng lửa, giờ luật chơi cũng không rõ ràng, tâm trạng của hắn vô cùng bất ổn. Kính cận bên cạnh chỉ có thể liên tục kéo áo hắn, cố gắng khiến hắn bình tĩnh lại.
Tề Hạ quay đầu nhìn Điềm Điềm và Lâm Cầm, nói: "Bất kể trong cánh cửa đó là thứ gì, nhất định phải cẩn thận, nhớ bảo vệ mạng sống là trên hết."
"Ừm." Hai cô gái căng thẳng gật đầu.
"Chúng ta đi thôi." Tề Hạ và Kiều Gia Kình bước về phía trước.
Hai người nhìn những "đồng đội" của mình, phát hiện tình hình cũng không mấy khả quan, trong mười người này thế mà lại có sáu phụ nữ, nếu thực sự chơi trò chơi "thể lực" theo nhóm, chắc chắn sẽ là một trận chiến gian khổ đây.
Ngoài Tề Hạ và Kiều Gia Kình, hai người đàn ông khác là Kính cận và người đàn ông trung niên. Mà đội bên cạnh chỉ có Điềm Điềm và Lâm Cầm là hai cô gái.
"Má..." Kiều Gia Kình nhìn thân hình của hai người đồng đội đó, không khỏi thầm chửi một câu, "Một gầy nhom, một béo phì..."
"Đừng nói nữa." Tề Hạ nói, "Chúng ta chỉ có thể tự mình lo liệu thôi."
Mười người xếp hàng, đứng trước cánh cửa màu vàng.
Mười người kia cũng đứng trước cánh cửa màu xanh lá cây dưới sự chỉ huy của Người Đầu Trâu,
Theo tiếng xích sắt trầm thấp vang lên, cánh cửa trước mặt mọi người mở ra, lại là một đoạn cầu thang dẫn xuống.
Kiều Gia Kình không nói một lời liền đi xuống, những người khác trong đội cũng theo sau hắn tăng tốc độ bước chân.
Cầu thang này không dài nhưng hơi dốc, mọi người đi xuống khoảng vài chục bậc mới đến một khu đất trống. Nơi đây rộng khoảng nửa sân bóng rổ, ở giữa sân có đặt một tấm sắt hình tròn bằng cỡ cái bàn.
Tề Hạ nhanh chóng quan sát xung quanh, nơi đây bốn bề đều là tường cao, phía trước có một cánh cửa sắt lớn, trên cánh cửa sắt lớn có một đồng hồ điện tử đếm ngược, thời gian được định ở mười phút.