Vài người ăn một phần nhỏ thịt gấu, sau đó uống hết nước canh.
Phải nói rằng, nước canh có vị ngon hơn thịt gấu một chút.
Cũng có thể là do mọi người quá khát, uống gì cũng thấy ngọt.
"Để phần thịt gấu còn lại ở đây đi." Tề Hạ vận động gân cốt một chút, nói với mọi người, "Nếu tối nay chúng ta còn sống trở về thì có thể ăn thêm bữa nữa."
Tiêu Tiêu đột nhiên lên tiếng: "Tôi muốn ăn thêm một bát nữa."
Nói xong, cô cầm lấy bát của mình, lại múc thêm một ít thịt gấu vào.
"Tùy cô." Tề Hạ chậm rãi đứng dậy, nhìn sắc trời, bây giờ hẳn là buổi chiều.
"Phải nhanh lên thôi." Tề Hạ nói, "Bốn người chúng ta mới chỉ thắng được chín mươi lăm "Đạo", theo tiến độ này xem ra còn lâu mới đủ, mục tiêu hôm nay là ba trăm sáu mươi."
"Cũng đúng." Kiều Gia Kình cũng đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."
Điềm Điềm cùng Lâm Cầm thu dọn đồ đạc, phủi bụi trên người, hai người quay đầu lại nhìn, Tiêu Tiêu vẫn chưa đứng dậy, cô như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục ăn thịt trong bát.
"Tiêu Tiêu, em không đi sao?" Điềm Điềm hỏi.
Tiêu Tiêu ném một miếng thịt béo ngậy vào miệng, lại liếm liếm ngón tay, nhưng vẫn không trả lời.
"Đừng để ý đến cô ta nữa." Tề Hạ biết mục đích của người phụ nữ này không đơn thuần, mọi người sớm chia tay cũng tốt, "Chúng ta đi thôi."
Kiều Gia Kình gật đầu, quay người đi về phía Tề Hạ.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng chuông lớn.
"Boong!!!"
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc.
Tề Hạ vừa định nói gì đó thì đột nhiên thấy trước mắt mình bay tới một "bức tường".
"Cái gì?"
Chưa kịp phản ứng, Tề Hạ đã đập mạnh vào bức tường đó.
Mấy giây sau, hắn mới phản ứng lại tình huống trước mắt.
Hóa ra đó không phải là "bức tường bay tới", mà là hắn đang úp mặt xuống sàn nhà.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như vậy, như thể tất cả các giác quan của mình đều bị rối loạn.
Tề Hạ khó khăn quay đầu lại, thấy Kiều Gia Kình, Lâm Cầm, Điềm Điềm ba người cũng ngã lăn ra đất, họ nhắm mắt, như thể đã mất đi ý thức.
"Đây là cái gì..."
Tề Hạ cảm thấy tình huống hiện tại rất kỳ lạ, chô nên không thể tin được mà lắc đầu, hắn muốn đưa tay trái nhưng lại thành đưa tay phải ra.
Hắn muốn đứng dậy, nhưng lại ngã xuống đất.
Cảm giác này giống như say rượu, nhưng đầu óc lại tỉnh táo một cách bất ngờ.
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào bát của mình, ăn ngấu nghiến phần thịt còn lại, như thể không nhìn thấy gì.
"Cô... đã làm gì?" Tề Hạ nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, "Cô đã hạ độc?"
Mặc dù miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng Tề Hạ vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc.
Những miếng thịt gấu này Tiêu Tiêu ăn nhiều hơn bất cứ ai, nếu thực sự là hạ độc thì tại sao cô ta lại không sao?
"Tề Hạ, anh nghe kìa, chuông đã điểm rồi." Tiêu Tiêu thản nhiên nói.
"Chuông đã điểm... có ý gì?"
"Ý là... tôi muốn thương lượng với anh một điều kiện." Tiêu Tiêu đặt cái bát không xuống, đứng dậy.
"Điều kiện...?" Tề Hạ có chút không thể tin được nhìn cô gái hơi mập trước mặt, ban đầu hắn tưởng cô gái này nhiều nhất chỉ có chút tâm cơ, nhưng bây giờ xem ra cô ta dường như còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.
Bây giờ đối phương đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, bản thân hắn cũng không có quyền từ chối.
"Cô muốn bàn điều kiện gì?" Tề Hạ hỏi.
"Đừng thu thập "Đạo" nữa." Tiêu Tiêu nói, "Hãy an tâm sống ở đây đi."
"Cái gì...?"
Tề Hạ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ không ngờ tới tình huống này.
Đối phương vậy mà không phải vì "Đạo" mà đến?
"Cô bảo tôi an tâm sống ở đây sao?!" Tề Hạ muốn bò dậy, nhưng phát hiện tay chân mình hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, hung tợn nói, "Mẹ kiếp tại sao tôi phải sống ở đây?!"
Tiêu Tiêu lau dầu trên tay vào quần, sau đó đi đến bên cạnh bốn người, lấy tất cả "Đạo" ở bên hông của họ xuống.
Cuối cùng cô ta ngồi xổm xuống bên cạnh Tề Hạ, mặt không cảm xúc nói: "Bởi vì anh quá mạnh, anh có khả năng thu thập đủ số lượng "Đạo"."
"Vậy chẳng phải tốt rồi sao..." Tề Hạ nghiến răng nói, "Tôi sẽ giải được bí ẩn của nơi quỷ quái này, đưa tất cả mọi người ra ngoài."
"Không, tôi không thể để chuyện đó xảy ra." Tiêu Tiêu bình tĩnh lắc đầu, "Tôi không cho phép bất cứ ai thu thập thành công, tôi phải bảo vệ nơi này, nếu anh tiếp tục cố chấp, tôi sẽ khiến anh hối hận."
"Hóa ra là vậy..." Tề Hạ khịt mũi, "Cô trông giống người bình thường nhưng hóa ra lại là một kẻ điên... Cô muốn tôi giống những thây ma di động kia, mãi mãi sống ở đây? Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết nơi quỷ quái này chỉ còn mười ngày nữa là hết đời sao? Nơi này sắp bị hủy diệt rồi đấy!"
"Nơi này sắp bị hủy diệt?" Tiêu Tiêu gật đầu, dường như không bất ngờ với câu trả lời này, "Vậy tôi đổi cách nói khác, tôi muốn anh, trong vài ngày tới, yên lặng chờ đợi sự hủy diệt, không được phép thu thập "Đạo" nữa."
"Cô... đồ điên..." Tề Hạ từ từ nói, "Nếu tôi không làm theo, cô sẽ làm gì? Giết tôi sao?"
"Có lẽ vậy."
"Cô sẽ không làm thế."
"Ồ? Tại sao?"
"Bây giờ cô có cơ hội giết tôi." Tề Hạ nói, "Cô vốn có thể trực tiếp giết tôi nhưng lại muốn 'đàm phán điều kiện' với tôi, đây là vì sao?"
Tiêu Tiêu nghe xong cau mày, quay người đi lấy nồi ra, ném tất cả "Đạo" vào lò lửa.
"Này!!" Tề Hạ quát lớn, "Cô rốt cuộc bị sao thế hả?!"
Theo tiếng lửa cháy rừng rực, "Đạo" mà Tề Hạ cùng những người khác liều mạng tranh giành đều hóa thành tro bụi.
Tiêu Tiêu lúc này cũng quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã nói với Tề Hạ: "Tôi không giết anh là hy vọng ngày nào đó trong tương lai anh có thể gia nhập vào chúng tôi."
Tề Hạ cảm thấy căn bản không thể giao tiếp với người phụ nữ tên Tiêu Tiêu này: "Cô không hiểu sao? Nơi này chỉ còn mười ngày! Mười ngày sau tất cả sẽ biến mất, cái gì gọi là 'ngày nào đó trong tương lai gia nhập vào các người'?"
Nói xong hắn dừng một chút, lại hỏi: "Các người' là ai?"
"Tề Hạ." Tiêu Tiêu nói, "Mười ngày sau anh sẽ hiểu hết, nơi này, những người này..."
Cô chỉ vào ba người đang nằm trên mặt đất, nói với Tề Hạ: "Bọn họ đều không quan trọng, bọn họ chết cũng không đáng tiếc. Nhưng anh thì khác, anh phải sống ở đây."
"Đừng nói nhảm." Tề Hạ nói, "Bọn họ đối có quan trọng hay không, làm sao cô biết được?"
"Tôi..." Tiêu Tiêu thoáng sững sờ, dường như nghĩ ra điều gì đó rồi nói với Tề Hạ, "Tôi có thể chứng minh cho anh thấy, bọn chúng chết cũng chẳng đáng tiếc."
"Cô... cô muốn làm gì?"
Nói xong, Tiêu Tiêu cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo ba lỗ thể thao bên trong.
Lúc này Tề Hạ mới nhận ra, người phụ nữ trước mặt đâu có "hơi mập", lượng cơ bắp trên người cô thậm chí còn vượt xa cả Kiều Gia Kình, cơ bụng săn chắc, cánh tay cũng rắn như cột đá.
Lúc trước nhìn thấy người phụ nữ này to lớn, vai rộng, rất tự nhiên sẽ nghĩ rằng cô béo.
Tuy rằng khuôn mặt thon gọn, nhưng chẳng ai ngờ rằng bên dưới chiếc áo phông rộng thùng thình lại là một thân hình cơ bắp cuồn cuộn.