Tôi tên là Lý Thượng Vũ.
Tôi đã nói dối.
Ngày 22 tháng 5 năm 2010, tôi và đồng nghiệp nhận nhiệm vụ mai phục một tên tội phạm lừa đảo.
Tên tội phạm lừa đảo này tên là Trương Hoa Nam.
Hắn là một kẻ rất xảo quyệt, đã có nhiều tiền án.
Càng thêm khó giải quyết chính là, Trương Hoa Nam có ý thức phản trinh sát cực kỳ cao, từng nhiều lần thoát khỏi sự vây bắt của cảnh sát, mà lần này trong vụ án lừa đảo, Trương Hoa Nam cũng nhanh chóng bị liệt vào danh sách nghi phạm quan trọng, do tôi và đồng nghiệp ngày đêm mai phục.
“Đội trưởng Lý, hút điếu không?”
Tiểu Lưu từ trong ngực lấy ra điếu thuốc Đông Trùng Hạ Thảo mà tôi thích nhất, cậu ta không phải người có tiền, nhưng luôn thích mang theo loại thuốc hơn 50 tệ, bình thường không hút, cứ đưa cho tôi một điếu.
“Tiểu Lưu, mỗi tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tôi không nhận điếu thuốc đó, ngược lại từ trong túi mình lấy ra Hồng Tướng Quân, 8 tệ một bao, vừa rẻ, vừa mạnh.
“2700.” Tiểu Lưu nói, “Đội trưởng Lý, chẳng phải anh biết rồi sao?”
"Cậu kiếm được hai nghìn bảy mỗi tháng mà dám hút thuốc Đông Trùng Hạ Thảo à?" Tôi ngậm một điếu thuốc, Tiểu Lưu vội vàng đưa bật lửa.
"Đội trưởng Lý anh nói gì vậy..." Tiểu Lưu cười xòa nói, "Em nào dám hút Đông Trùng Hạ Thảo, đây không phải là để dành cho anh sao..."
Tôi lắc đầu bất lực, nói với cậu ta: "Chúng ta là cảnh sát hình sự, ai phá được vụ án thì người đó mới giỏi, đừng có học mấy trò vớ vẩn nơi công sở."
"Vâng vâng vâng... Đội trưởng Lý anh nói đúng." Tiểu Lưu cất thuốc Đông Trùng Hạ Thảo vào túi rồi lại lấy ra một bao thuốc Trường Bạch Sơn sáu tệ, "Em không phải đang học hỏi kinh nghiệm phá án từ anh sao?"
Thực lòng mà nói, Tiểu Lưu là một người rất thông minh, nhanh nhẹn. Nghe nói hồi còn học ở trường cảnh sát, cậu ta luôn đứng đầu lớp, nhưng không biết cha mẹ cậu ta dạy dỗ thế nào mà mới có tí tuổi đầu đã học được một bụng những mánh khóe chốn quan trường. Ngay khi vừa gia nhập đội cảnh sát, cậu ta đã khiến mấy tiền bối chúng tôi phải đau đầu.
"Đội trưởng Lý, anh nói xem liệu chúng ta có tóm được tên Trương Hoa Nam đó không?"
"Cái này..." Tôi suy nghĩ một chút, "Cậu lo gì chứ? Cấp trên bảo chúng ta ở đây canh chừng thì cứ tuân lệnh là được."
Chúng tôi đỗ xe ở phía đối diện nhà Trương Hoa Nam, tập trung cao độ quan sát lối ra vào duy nhất.
Loại nhiệm vụ theo dõi kiểu này thường sẽ hai người một đội mà thực hiện, để một người có thể nghỉ ngơi và đổi ca, nhưng chúng tôi không biết chúng tôi sẽ phải theo dõi ở đây bao lâu. Cái loại dày vò này sẽ vô hình trung làm tăng cơn thèm thuốc.
"Sớm biết thế này thì tôi đã mang theo một chiếc quần đùi tới rồi..." Tiểu Lưu nói.
"Làm gì vậy? Nhóc con, định thay quần lót ở đây à?"
"Haha!" Tiểu Lưu cười khẩy, không hề bận tâm. "Đùa thôi, đội trưởng Lý, thêm một điếu nữa nhé?"
Chúng tôi cứ hút thuốc từng điếu một trong không gian kín mít này. Vì không dám mở cửa sổ, bên trong xe nhanh chóng trở nên mù mịt.
Tiểu Lưu thỉnh thoảng lại bật điều hòa để thay đổi không khí, nếu không trong môi trường này, nguy cơ ung thư phổi gần như là 100%.
Thời gian một ngày trôi qua , cả hai chúng tôi đều không chợp mắt.
Tôi thường xuyên thức khuya nên cảm thấy vẫn còn chịu đựng được, nhưng Tiểu Lưu thì đã ngủ gà ngủ gật.
"Cậu nghỉ ngơi một chút đi." Tôi nói. "Tôi canh chừng một mình là được rồi."
"Đội trưởng Lý... Sao được chứ... anh còn chưa nghỉ ngơi, làm sao em có thể ngủ trước..." Cậu ta tuy miệng nói cứng nhưng mí mắt đã díp lạ rồi.
"Không sao, cậu ngủ đi, tối tôi gọi cậu."
"Vậy, vậy được... Tôi chỉ chợp mắt nửa tiếng thôi..."
Chưa đầy hai mươi giây, tiếng ngáy của Tiểu Lưu đã vang lên, có vẻ như cậu nhóc này mệt mỏi lắm rồi.
Sau khi xác nhận cậu ta đã ngủ say, tôi từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi, xem tin nhắn chưa đọc.
Trong bốn tin nhắn có ba tin nhắn là do Huyên Huyên gửi.
"Cha ơi, tối nay cha có về ăn cơm không?"
"Cha ơi, bà nội nói cha đi công tác hai ngày nay, cha nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!"
"Cha ơi, thứ sáu tuần sau có họp phụ huynh lúc chiều, cha có thể về được không?"
Tôi hơi nhíu mày rồi nhắn lại cho Huyên Huyên một tin.
"Hai ngày nữa cha về, con ăn cơm ngoan nhé."
Gửi xong, tôi mở tin nhắn thứ tư chưa đọc.
Số lạ kia chỉ gửi đúng ba chữ: "Vẫn canh à?"
Tôi lại liếc nhìn Tiểu Lưu đang ngủ say bên cạnh rồi dịch người sang một bên, nhanh chóng trả lời: "Mẹ nó đừng lắm lời, trốn cho kỹ."
Xong xuôi, tôi đút điện thoại vào túi, ngả ghế ra sau, chuẩn bị chợp mắt một chút.
Chiếc xe mới mua của đội đúng là hơi sang, cái ghế dựa này là chạy bằng điện, sẽ từ từ ngả ra sau chứ không như xe cũ, ngả cái rầm một phát, dễ bị đau lưng.
Còn chuyện canh chừng Trương Hoa Nam...
Đùa à, có tôi ở đây thì tên đó không thể nào xuất hiện được.
Không biết qua bao lâu, tôi bỗng bị lay mạnh tỉnh giấc.
Tôi vội vàng mở mắt, thấy Tiểu Lưu đang nhìn tôi đầy lo lắng: "Đội trưởng Lý!! Sao anh cũng ngủ quên mất thế?!"
"Hửm?" Tôi vừa ngủ dậy còn hơi mơ màng, nghĩ mãi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, "À... cậu dậy rồi à?"
"Hỏng rồi! Đội trưởng Lý, hai chúng ta đều ngủ quên mất, nếu Trương Hoa Nam xuất hiện thì sao?"
"Không sao, hắn không chạy thoát được đâu." Tôi dụi mắt, chỉnh ghế về vị trí cũ.
"Không chạy thoát được?"
"À... ý tôi là tôi vừa mới ngủ quên, chắc không trùng hợp đến vậy đâu..."
"Haiz..." Tiểu Lưu vẫn tỏ vẻ không yên tâm, cậu ta vỗ mạnh vào mặt mình, nói, "Em đã bảo là không nên ngủ mà, giờ thì chết rồi, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã mắc lỗi."
"Không sao đâu nhóc à." Tôi vỗ vai cậu ta, "Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."
Lạ thật, từ lúc đó Tiểu Lưu như được tiêm máu gà, hai ngày liền không chợp mắt.
Tôi đã ngủ gật vài lần, nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều thấy Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện.
"Cậu muốn đột tử à?" Tôi lo lắng hỏi. "Bây giờ tôi tỉnh rồi, cậu tranh thủ ngủ một chút đi."
"Không được." Quầng thâm của Tiểu Lưu rất nặng, trông cậu ta có vẻ mệt mỏi. "Đội trưởng Lý, lần này dù thế nào em cũng không nghỉ ngơi, phải đợi Trương Hoa Nam xuất hiện."
Đúng lúc này, điện thoại trong túi tôi lại reo.
Dù là Nokia 6300 nhưng giờ cũng sắp hết pin rồi.
Tôi mở điện thoại ra xem, tên nhóc Trương Hoa Nam lại gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi lặng lẽ nghiêng người sang một bên, muốn xem hắn gửi gì thì đột nhiên Tiểu Lưu hỏi sau lưng tôi: "Đội có lệnh rồi à?"
"Ồ, không có." Tôi cười cười, tay cầm điện thoại né sang một bên.
"Không phải đội? Vậy ai gửi?" Cậu ta ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay tôi.
Tôi biết người bình thường không thể hỏi những lời thất lễ như vậy, Tiểu Lưu hiện tại do thiếu ngủ lâu ngày nên cả người có chút hoảng hốt.
Thấy dáng vẻ của cậu ta, tôi chợt nảy ra một kế.
Tôi thò tay vào túi, chuyển thuốc lá vào túi quần rồi lấy bao thuốc lá rỗng ra lắc lắc trước mặt cậu ta.
"Tiểu Lưu, cậu đi mua một bao thuốc đi."
"Mua thuốc lá? Gần đây không có cửa hàng tạp hóa." Cậu ta ngẩn người nói.
"Nhưng tôi hết thuốc rồi." Tôi nhét bao thuốc lá và điện thoại vào ngực, nói với cậu ta, "Nếu gần đây không có thì đi xa hơn một chút, thức khuya lâu như vậy không có thuốc lá thì không được đâu. Hơn nữa, nước khoáng và bánh mì trên xe cũng sắp hết rồi, nếu tiện thì cậu cũng mua một ít đi."
Cậu ta ngẩn người suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Vâng đội trưởng Lý, em đi rồi về ngay."