Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Lưu dần khuất xa nơi cuối con phố, tôi tức giận đến nghẹn lời, lập tức nhắn tin cho Trương Hoa Nam:
"Mày không muốn sống nữa sao? Đừng tự ý liên lạc với tôi."
Điều khiến tôi không ngờ là, Trương Hoa Nam đầu bên kia nhận được tin nhắn rồi lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Tôi cũng chỉ có thể móc ra mấy điếu thuốc đã cất kỹ trong túi khi nãy ra, châm một điếu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tâm trạng tôi cũng dần trở nên sốt ruột. Phải chờ đợi một người rõ ràng sẽ không xuất hiện, thật đúng là đang lãng phí thời gian của mình.
Đúng lúc điếu thuốc trên tay sắp tàn, tôi bỗng nghe thấy tiếng cửa xe vang lên. Ban đầu tôi tưởng Tiểu Lưu đã quay lại, nhưng người đó lại trực tiếp ngồi vào ghế sau.
“Cảnh sát Lý, đã lâu không gặp.”
Một giọng nói đã lâu không nghe thấy vang lên sau lưng tôi, khiến tôi rùng mình.
Trương Hoa Nam.
"Mày điên rồi à? Biết đây là xe gì không?"
Trương Hoa Nam lấy điếu thuốc trên tay tôi, rít một hơi dài.
"Xe gì? Chẳng phải xe cảnh sát là được."
Tôi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của hắn qua gương chiếu hậu thì càng thêm tức giận: "Mày không sợ tao lái xe đưa mày đến đồn cảnh sát ngay bây giờ à?"
"Ôi? Lão Lý, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây mà." Trương Hoa Nam cười nhạo nhìn tôi, "Bảy năm trước, lần mày bắt tao, tao đã đưa cho mày mười vạn tệ để chữa bệnh cho Huyên Huyên, mày phải biết ơn đấy."
"Ơn của mày tao trả đủ rồi." Tôi nghiến răng, trong lòng vô cùng rối bời, sớm biết thế này tôi đã không dây dưa với tên khốn này, "Tao bảo mày im hơi lặng tiếng, vậy mà mày lại liên tục gây án... Tao vẫn nên tự tay đưa mày vào đồn cảnh sát."
"Mày nói chuyện với ân nhân cứu mạng của Huyên Huyên như vậy à?" Trương Hoa Nam ném điếu thuốc đã hút xong ra ngoài cửa sổ, "Huyên Huyên bây giờ học tiểu học rồi đúng không? Hình như là... lớp bốn sáu?"
“Mày...” Nghe thấy cái tên Huyên Huyên từ miệng tên cặn bã này thốt ra, tôi tức giận đến mức không thể kiềm chế được, “Nếu mày dám làm gì Huyên Huyên, tao nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh.”
“Chúng ta đang giúp đỡ lẫn nhau mà.” Trương Hoa Nam cười khẩy, “Mày giúp tao trốn thoát khỏi sự truy đuổi, tao sẽ không động đến nó.”
Tôi mơ hồ biết rằng một khi đã lên con thuyền giặc này thì cả đời tôi sẽ không thể xuống được.
Bảy năm trước, khi tôi đích thân bắt Trương Hoa Nam, hắn đột nhiên đưa cho tôi mười vạn tệ để mua mạng sống của chính mình.
Mặc dù tôi luôn căm ghét cái ác, nhưng con gái tôi, Huyên Huyên, lại mắc một căn bệnh rất hiếm gặp, bác sĩ nói đó là hội chứng Crigler-Najjar, ông ta đã nói với tôi căn bệnh này hiếm gặp như thế nào, cũng nói rất nhiều phương pháp đối phó với căn bệnh này, nhưng tôi không hiểu một chữ nào cả.
Tôi chỉ biết Huyên Huyên phải cấy ghép gan, tôi rất cần tiền.
Mười vạn của Trương Hoa Nam quả thực cứu được mạng Huyên Huyên.
Thế nhưng từ ngày hôm đó, tôi cũng đã có móc nối với tên cặn bã đó.
Nếu tôi không giúp hắn trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát hết lần này đến lần khác thì hắn đe dọa sẽ tiết lộ chuyện năm xưa.
Trương Hoa Nam đâu có “ý thức phản trinh sát cực mạnh”, hắn chỉ được tôi giúp đỡ mà thôi.
Tôi không thể để Huyên Huyên xảy ra chuyện, con bé là con của người đồng đội đã khuất của tôi, gọi tôi là cha mười năm nay, tự nhiên là con gái của tôi.
“Trương Hoa Nam, tao có giới hạn.” Tôi nhìn tên cặn bã trong gương chiếu hậu nói, “Nếu mày không muốn bị bắt thì mấy năm này tốt nhất nên an phận một chút. Nếu không tao nhất định sẽ khiến mày hối hận.”
“Mẹ kiếp…” Biểu cảm của Trương Hoa Nam đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hung tợn mắng một câu, “Lý Thượng Vũ, mày còn dám đặt điều kiện với tao? Nếu tao bị bắt thì anh em trên giang hồ nhất định sẽ không tha cho Huyên Huyên.”
Nghe xong câu này, lòng tôi đau như cắt.
"Ý mày là gì?"
"Ý tao là mày ngoan ngoãn làm chó của tao, đừng có giở trò gì với tao." Trương Hoa Nam dùng chân đá vào ghế trước, "Nếu không, tao sẽ không chỉ khiến mày thân bại danh liệt mà còn khiến gia đình mày tan nát."
Tôi nhìn hắn qua gương chiếu hậu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Nếu Trương Hoa Nam bị bắt thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối, bản thân thân bại danh liệt không quan trọng, dù sao sai lầm là do mình gây ra, nên gánh chịu hậu quả.
Nhưng còn Tuyên Tuyên thì sao?
Cho nên Trương Hoa Nam không thể bị bắt.
Hắn phải chết.
Tôi đã chịu đủ cái cảnh mỗi ngày phải cung cấp trợ giúp cho tên lừa gạt này rồi, cũng chịu đủ che giấu lương tâm, sống trong nỗi sợ hãi nơp nớp rồi.
Bây giờ bệnh của Huyên Huyên đã khỏi, tôi cũng nên trả nợ rồi.
Nếu để Trương Hoa Nam sống, sẽ chỉ có thêm nhiều người bị hắn hãm hại.
Nếu mọi thứ có thể làm lại, tôi sẽ chọn đưa hắn vào tù ngay từ đầu, thay vì mang theo gánh nặng lương tâm bao nhiêu năm.
Nhưng tôi không biết nếu làm vậy ... Huyên Huyên có tha thứ cho tôi không?
"Trương Hoa Nam, anh đã ăn chưa?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
"Ăn cơm?" Hắn hơi sững sờ, dường như không hiểu ý tôi.
"Bị theo dõi lâu như vậy, tôi sẽ đưa ânh đi ăn một bữa ngon, những lời vừa rồi coi như tôi nói thừa, đừng để bụng."
“Câu này còn giống tiếng người.” Trương Hoa Nam nằm ngửa ở phía sau, chậm rãi duỗi lưng một cái, “Các người canh suốt ba ngày, mẹ nó chứ mỗi ngày tôi đều phải ăn mỳ sợi.”
Tôi gật đầu, khởi động xe, rồi vào số và bắt đầu di chuyển.
Bây giờ tôi cần tìm một nơi kín đáo để tận lực giấu xác của Trương Hoa Nam lâu nhất có thể, mặc dù tôi nhất định sẽ bị bắt, nhưng cũng muốn thu xếp tốt cho Huyên Huyên trước đã.
Tôi vừa từ từ lái xe vừa mở chốt an toàn bên hông.
Trương Hoa Nam vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau.
Thấy vậy, tôi từ từ lái xe vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Nhưng chưa kịp dừng xe hẳn thì Trương Hoa Nam ở phía sau đột nhiên ra tay, hắn chìa ra một sợi dây thép cứng rắn trong nháy mắt ngoặc trên cổ của ta.
Tôi bỗng cảm thấy bất an, tên này cũng muốn giết tôi.
"Trương Hoa Nam... mày muốn chết..." Tôi nghiến răng, liên tục kéo dây sắt trên cổ ra để tạo không gian xoay người lại, nhưng hai chân vẫn bị kẹt vào vô lăng.
"Mày tính toán cũng thật kỹ lưỡng, cảnh sát Lý..." Trương Hoa Nam vừa dùng sức vừa nói, "Chúng bây hẳn là hai người cùng nhau phục kích đúng không? Kết quả mày lại lái xe đưa tao đi ăn cơm... Chẳng phải quá kỳ lạ sao? Người kia phát hiện mày không thấy, sẽ không liên lạc với đội sao?"
Chỉ trong mười giây, tôi cảm thấy mắt tối sầm lại.
Trương Hoa Nam thực sự chuẩn bị ra tay, tôi biết một khi tôi chết thì tình cảnh của Huyên Huyên sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức rút súng ở thắt lưng, bắn ngược ra sau ba phát, ngay cả bản thân tôi cũng không biết có trúng hay không.
Không gian trong xe kín mít, tiếng súng lớn khiến tai tôi ù đi.
"Tao cho mày tiền tiêu... mày lại còn muốn giết tao?!" Trương Hoa Nam tức giận quát lên, tăng thêm lực trên tay.
Lần này lực siết quá mạnh, tôi chỉ cảm thấy mạch máu của mình sắp nổ tung rồi.
Trong lúc nguy cấp, tôi lập tức nhấn nút trên ghế, nếu lúc này có thể ngả ghế ra thìcó lẽ còn có hy vọng thoát thân.
Nhưng tôi quên mất.
Chiếc xe cao cấp này sẽ ngả ghế ra với nhịp độ thoải mái và chậm rãi nhất.
Có thể là để bảo vệ thắt lưng, cũng có thể là để cho người ta ngủ ngon khi mệt mỏi.
Dưới nhịp độ chậm rãi này, mắt tôi cứ thế tối sầm lại.
Tiền nào của nấy, cao cấp có lý do của cao cấp.
Thắt lưng quả nhiên không đau.
===
Góc vui đọc truyện thêm kiến thức:
Hội chứng Crigler-Najjar (Crigler-Najjar Syndrome) là bệnh di truyền hiếm gặp. Dấu hiệu đặc trưng của bệnh bao gồm vàng da và vàng mắt kéo dài.
Hội chứng Crigler-Najjar làm tăng cao nồng độ bilirubin trong máu. Bilirubin có màu vàng cam, nó được sinh ra từ quá trình phá vỡ các tế bào hồng cầu. Tại gan, bilirubin được loại bỏ bằng phản ứng hóa học chuyển dạng bilirubin độc hại (bilirubin không liên hợp) thành dạng bilirubin không độc (bilirubin liên hợp).
Trẻ mắc hội chứng Crigler-Najjar có bilirubin không liên hợp tích tụ trong máu, nên trẻ có biểu hiện vàng da và vàng mắt ngay từ khi mới sinh. Nếu không được điều trị, trẻ phát triển chứng vàng da nhân (kernicterus) - dạng tổn thương não do tích tụ của bilirubin không liên hợp trong não và các mô thần kinh. Trẻ xuất hiện các dấu hiệu như mệt mỏi (đôi khi hôn mê) và yếu cơ. Chứng vàng da nhân có thể dẫn đến các vấn đề thần kinh khác bao gồm chứng múa giật, giảm thính giác hoặc thiểu năng trí tuệ.