Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dòng xe cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Chỉ là tốc độ di chuyển chậm hơn nhiều so với những gì Tề Hạ tưởng tượng.
Xem ra nơi gần lối vào nhất đã thực sự xảy ra tai nạn xe cộ do hiện tượng khí hậu kỳ quái này rồi.
Mãi đến tám giờ sáng, khi vết nứt kỳ lạ đó biến mất thì dòng xe cộ mới bắt đầu vào Thanh Đảo.
Trong thời gian này, Tề Hạ liên tục gọi điện cho Dư Niệm An nhưng không ai trả lời.
Càng nghĩ thì chỉ có một lý do có thể giải thích tình hình hiện tại.
Dư Niệm An đã bị cảnh sát khống chế rồi.
"Bác tài, đổi địa điểm đi." Tề Hạ nhạy bén nhận ra điều này, biết rằng mình không thể về nhà cho nên hắn nói với tài xế, "Không cần đến nơi tôi lên xe nữa, tôi sẽ cho bác một địa chỉ mới."
Sau khi nói xong, Tề Hạ tìm kiếm một địa chỉ trên điện thoại di động và đưa cho tài xế.
"Ồ?" Người lái xe nhận điện thoại, liếc nhìn một cái đã biết đích đến, "Được rồi, số km cũng gần như vậy, tôi sẽ chở cậu đến đó."
Cuối cùng, vào khoảng 10:30 sáng, tài xế đã chở Tề Hạ đến đích.
Đây là khu khách sạn giá rẻ ở khu phố cổ phía bắc thành phố.
"Cuối cùng cũng đến rồi cậu gì đó ơi." Người lái xe thở dài, "Thật không ngờ lại mất nhiều thời gian như vậy."
"Không sao đâu, bác tài." Tề Hạ lại lấy ra một nghìn năm trăm nhân dân tệ tiền mặt từ trong túi đưa cho tài xế, "Cảm ơn chú."
"Không có gì không có gì! Đây đều là việc nên làm!" Người lái xe hào hứng nhận tiền, "Cậu có việc gì thì cứ gọi cho tôi nhé!"
Tề Hạ gật đầu, đang định đi về phía khu khách sạn thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại nói: "Bác tài, tôi biết bây giờ chú đã rất mệt rồi, nhưng trước buổi trưa đừng về nhà, nếu mệt thì cứ ở trên xe một lát."
"Hả?" Người lái xe sửng sốt một chút, "Ý gì vậy? Còn không cho về nhà?"
"Tôi không có lý do gì để lừa chú." Tề Hạ nói, "Sắp có một chuyện lớn xảy ra, ở bên ngoài sẽ an toàn hơn."
Sau khi nói xong, Tề Hạ không để ý đến tài xế nữa mà đi về phía khu khách sạn.
Đây là nơi ở dự phòng mà Tề Hạ và Dư Niệm An thuê, chính là để đối phó với những thời khắc đặc biệt như thế này.
Hắn định thu dọn vài bộ quần áo ở đây rồi mới tính đến chuyện tiếp theo.
Sau khi đi được bảy bước, điện thoại di động trong túi Tề Hạ đột nhiên rung lên.
Hắn giật mình, vội vàng lấy ra xem.
Cuộc gọi đến từ "A".
"An?" Tề Hạ sửng sốt, cảm thấy suy đoán của mình hình như có vấn đề.
Chẳng lẽ Dư Niệm An không bị cảnh sát khống chế?
Hay… cuộc gọi này là do người khác bảo cô ấy gọi đến?
"Alo?" Tề Hạ bắt máy, giọng điệu bình thản chào hỏi.
Hắn biết dù cuộc gọi này có đến từ cảnh sát thì mình cũng nhất định phải để họ đưa Dư Niệm An ra khỏi phòng, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
"Hạ!" Dư Niệm An yếu ớt gọi, "Xin lỗi anh… hình như em bị ốm, từ chiều hôm qua bắt đầu ngủ mê man, mãi đến bây giờ mới tỉnh lại."
"Bị ốm?" Tề Hạ hơi nhíu mày, hỏi, "Hôm qua em có cho cá ăn không?"
"Phụt…" Dư Niệm An mỉm cười, "Làm gì vậy? Còn bày đặt "mật mã" với em? Không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ là em thật sự hơi khó chịu thôi."
Tề Hạ lúc này mới hiểu ra, vội vàng nói: "An, em nghe anh nói, mau thu dọn đồ đạc xuống dưới chờ anh, anh sẽ đến đón em ngay."
"Hửm?"
"Không có thời gian giải thích, tin anh đi." Tề Hạ nói gấp gáp, "Anh đã lừa nhiều người rồi, nhưng chưa bao giờ lừa em."
"Được..." Dư Niệm An đồng ý, "Em sẽ đi thu dọn đồ đạc, khoảng bao lâu nữa anh đến?"
"Anh..." Tề Hạ lật tay nhìn điện thoại, cảm thấy tình hình không ổn.
Từ đây bắt xe đi ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ, sợ rằng sẽ đúng lúc gặp trận động đất khủng khiếp đó.
"Em đừng quan tâm khi nào anh đến, dù sao em cũng phải nhanh chóng rời khỏi nhà, dù chỉ đứng ở cửa cũng được."
"Ồ... Vậy được rồi." Dư Niệm An gật đầu, "Em rửa mặt cái đã, khoảng mười phút nữa sẽ xuống."
"Tốt!"
Tề Hạ cúp điện thoại, vội vàng quay lại tìm tài xế taxi, thấy ông chú đó quả nhiên không đi, lúc này đang ngồi trong xe dùng đèn pin cực tím kiểm tra tiền giả.
"Bác tài!" Tề Hạ gõ cửa sổ xe, khiến tài xế giật mình.
"Ái chà!" Tài xế vội vàng cất tiền, mới phát hiện ra người trước mặt không ai khác chính là vị "khách sộp" kia.
"Chàng trai?" Ông ta hạ cửa sổ xe xuống, nhìn trái nhìn phải hỏi, "Lại làm sao nữa?"
"Đưa tôi đến nơi tôi lên xe hôm qua!" Tề Hạ nói, "Lần này cũng phải nhanh lên, cho chú một trăm!"
"Hây!" Bác tài cười vẫy tay với Tề Hạ, "Tôi biết rồi, lên xe nhanh đi!"
Tề Hạ mở cửa xe ngồi lên, vẻ mặt vẫn còn hơi lo lắng, hắn liên tục kiểm tra điện thoại trên xe, chỉ tiếc là lúc động đất xảy ra hắn không nhớ rõ thời gian.
Chỉ biết động đất đến vào khoảng giữa trưa, nhưng rốt cuộc là mười một giờ hay mười hai giờ?
Nghĩ đến đây, hắn lại thúc giục tài xế: "Làm phiền nhanh hơn một chút."
"Chàng trai, cậu cũng hơi quá đáng rồi, tôi bây giờ đang lái xe rất mệt mỏi đây..."
"Chú, tôi thực sự rất gấp."
"Được rồi được rồi..."
Tài xế không lay chuyển được Tề Hạ, chỉ có thể đạp ga thêm lần nữa.
Quãng đường vốn một tiếng đồng hồ thì chỉ cần bốn mươi phút đã đến.
"Cảm ơn bác tài." Tề Hạ ném xuống một trăm tệ, không quay đầu lại mà xuống xe.
Nhưng nhìn một cái, hắn liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dư Niệm An căn bản không ở dưới lầu đợi hắn.
"Chuyện gì vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Tề Hạ là nghĩ rằng Dư Niệm An có thể đang mua đồ ở cửa hàng tiện lợi gần đó, hắn gọi điện thoại cho cô nhưng vẫn không ai trả lời.
"An, em đi đâu rồi...?"
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng từ xa vọng lại những tiếng nổ lớn.
Tiếng ầm ầm nối tiếp nhau, như thể có hàng chục nghìn đoàn tàu đang chạy trên đường.
Giây tiếp theo, mặt đất rung chuyển dữ dội, Tề Hạ mất thăng bằng rồi ngã mạnh xuống đất.
"Không ổn rồi!"
Hắn biết có chuyện chẳng lành, lần động đất trước hắn cũng đứng ở vị trí này.
Giống như từ nơi sâu xa đã có sắp xếp, cùng một thời điểm, cùng một vị trí.
Cho dù mọi thứ đã bắt đầu lại, nhưng dường như không có gì thay đổi.
Xung quanh xe cộ bắt đầu va chạm liên hoàn, tiếng la hét của mọi người vang lên khắp nơi.
Tề Hạ không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ biết chạy về phía khu nhà của mình, dù chỉ có một phần vạn khả năng Dư Niệm An ở nhà, hắn cũng nhất định phải cứu cô ra, nhưng khi động đất thì thật sự rất khó di chuyển, Tề Hạ ngã năm sáu lần mới lấy lại được thăng bằng.
"An!!" Hắn hét lớn về phía trên lầu, rõ ràng nhà mình chỉ ở tầng ba, đáng lẽ phải nghe thấy tiếng động mới đúng.
Tề Hạ lấy lại bình tĩnh, bước vào cửa hành lang.
Hắn nhớ lần trước khi bước vào cửa hành lang, mái hiên đã đổ sập, hắn cũng vì thế mà mất mạng.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng né sang một bên, một tảng đá lớn lập tức đập vào nơi hắn vừa đứng.
Tảng đá này rất lớn, nếu bị đập trúng chắc chắn không thể sống sót.
"Xem ra trước đây mình đã thực sự chết rồi..."