Bác gái hai nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, cầu xin: "Cha, con biết cha là người công bằng nhất."
"Cha đã giúp anh cả tìm được công việc làm đội trưởng, để em ba làm nhân viên ghi công điểm, và tìm cho em bốn nhà vợ có điều kiện tốt nhất ở Hậu Trang."
"Nhưng phòng hai chúng con lại chưa bao giờ được cha chiếu cố, lần này con xin cha với tư cách là con dâu."
"Cha cho chúng con vay tiền, khi nào cha bọn trẻ đi làm, mỗi tháng chúng con sẽ trả cho cha năm đồng… không, tám đồng, được không ạ?"
Ông cụ tức giận đến mức cầm tẩu thuốc lào gõ mạnh vào khung cửa, rắc một tiếng, tẩu thuốc lào phục vụ hơn mười năm đã nứt làm đôi.
Bà cụ sợ ông cụ nổi giận, vội vàng nhảy ra véo eo ông cụ, nổi giận mắng: "Nhà thằng hai, sao lòng dạ mày lại đen tối độc ác, mắt dính đầy phân bò như thế?"
"Tao với cha chồng mày thiên vị phòng khác bao giờ?"
"Đúng, bình thường hai chúng tao chăm sóc Ngu Bảo Nhi nhiều, vì đồ ăn hàng ngày đều là phúc khí của con bé mang đến, hơn nữa người ta còn có năm thằng anh trai, tùy tiện dùng sức một tí cũng có thể nuôi đủ cái bụng mèo nhỏ của nó!"
"Thằng cả có thể làm đội trưởng, đó là vì nó đã bỏ ra nhiều công sức trong nạn đói, tất cả thôn dân đều nhìn thấy, lấy đâu ra chuyện cha mày giúp đỡ?"
Đám người hóng chuyện lúc này mới nhớ lại, không sai, bác cả nhà họ Kha có phong thái rất giống ông cụ.
Khi nạn đói mới xuất hiện, ông ấy bàn với trưởng thôn trước tiên đi săn bắn ở phía sau núi, để mỗi nhà có thể tiết kiệm được một ít lương thực. Bấy giờ thôn bọn họ là nơi duy nhất không có ai chết đói, lúc các thôn khác đến cướp giật thức ăn, ông ấy là người lãnh đạo nhóm thanh niên ra tay ngăn cản quyết liệt.
Không có cống hiến, bác cả Kha làm sao có thể ngồi lên vị trí đội trưởng?
Bà cụ không cho bác gái hai kịp mở miệng, tiếp tục nói: "Nhắc mới nhớ, bốn đứa con trong nhà, bao gồm cả hai đứa con gái, đều được đi học."
"Chỉ là chồng mày quá ngu, hồi tiểu học còn bị tôi dùng chổi đánh cho nổi u trên đầu!"
"Thằng ba, thằng bốn đều thông minh, thằng ba tự thi đỗ cấp ba, là người có học nhất thôn, nó không làm người ghi công điểm thì ai làm?"
"Đến lượt thằng bốn thì không có vận tốt như vậy, lúc đó cha chồng mày đi đánh trận, trong nhà không có tiền."
"Nó chỉ học hết cấp hai rồi về nhà, nếu không với trí thông minh của nó, có khi còn thi được cả đại học!"
"Hơn nữa, vợ nó là nó tự tìm, không liên quan gì đến nhà mình, chỉ là điều kiện nhà chúng ta không tệ, sau khi tìm hiểu rồi người ta mới quyết định."
"Chuyện này thì liên quan gì đến cha chồng mày?"
"Bây giờ mới vừa chia nhà, mày đã phung phí hết tám mươi đồng, ai mà biết thằng đại phu kia là thật hay giả, còn mày nữa, cho dù người ta có công việc tạm thời cũng không chờ đến lượt mày lấy tiền đi cửa sau!"
"Tao thấy hai đứa chúng mày có vấn đề đầu óc rồi đấy, đã không có tiền, còn nhớ đến tiền quan tài của tao với cha chúng mày, phì, sao chúng mày không lên trời đi?"
"Mẹ, đại phu người ta nổi tiếng lắm, có bao nhiêu người uống thuốc có con rồi, lại còn là con trai nữa."
"Nhà con không có con trai nối dõi, sau này ai sẽ nuôi con và cha bọn nhỏ đây?"
"Ai sẽ làm chỗ dựa cho bốn đứa con gái số khổ của con, giúp chúng nó không bị nhà chồng bắt nạt đây?"
Kha Ân Thục đi chợ về, nhân lúc còn sớm lại tiếp tục lên núi, bây giờ mới về đến nhà, mặt không thay đổi đứng bên ngoài nghe chuyện cười bên trong.
Cô ta hiểu rõ chấp niệm có con trai của cha mẹ, nhưng tiêu hết tám mươi đồng không chớp mắt, khiến cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ mờ mịt. Lần trọng sinh này của cô ta thật sự có thể thay đổi cuộc sống sao?