CHƯƠNG 104: NGHÊNH XUÂN LÂU
---✰-✰-✰---
Trong Nghênh Xuân Lâu, tiếng đàn lượn lờ, Hứa Bất Lệnh tới đây là bởi đêm nay Nghênh Xuân Lâu tuyển hoa khôi, rất nhiều cô nương cùng lúc so đấu cầm nghệ, đoán chừng sẽ náo nhiệt cả đêm.
Lúc này trong đại sảnh chính đang oanh yến đoàn tụ, có cô nương lên đài hát"Gió vãng trần hương hoa dĩ tận"trợ hứng, dưới đài và nhã gian xung quanh ngồi không ít người, không thiếu được vương công quý tử quen biết trong Văn Khúc Uyển.
Hứa Bất Lệnh lười nhác khách sáo với đám người này, lão Tiêu sớm đã đặt sẵn gian phòng, trực tiếp tiến lên lầu hai.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tùng Ngọc Phù tới thanh lâu, biểu tình thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết, đi theo sát sau người Hứa Bất Lệnh, mặt cơ hồ chôn đến trong ngực, sợ giương mắt liền thấy phải cảnh tượng đồi phong bại tục nào đó, đi đường đều chỉ nhìn mỗi gót chân Hứa Bất Lệnh.
Hứa. Hứa thế tử, chúng ta tới nơi khác đi dạo được không, chỗ này không có gì vui cả.
Thành thật chút, đêm nay ngươi chỗ nào cũng không được đi.
.
Tùng Ngọc Phù vừa thẹn vừa gấp, muốn chạy lại không dám, đành chỉ biết thành thành thật thật đi theo Hứa Bất Lệnh lên lầu.
Trong lâu, khách nhân rất nhiều, lúc Hứa Bất Lệnh lên lầu, vừa khéo gặp phải hai tên khách giang hồ bước xuống, đi đầu là trung niên dáng người gầy gò, hai tay trắng nõn khí thế trầm ổn, rõ ràng là cao thủ nội gia. Theo sau là tráng hán như tháp sắt, năm ngón thô to, từ vết chai trên tay thì thấy chắc là sử dụng thương bổng, khí thế cũng rất không tầm thường.
Ngõ hẹp tương phùng, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không khả năng nhường đường, hai khách giang hồ thấy người đi lên chỉ là công tử văn nhược, liền cũng không có ý né tránh.Nếu không có gì ngoài ý, chắc chắn sẽ có người bị khiêng đi ra.
Cũng may quản sự thanh lâu theo ở phía sau mắt sắc, biết sắp xảy ra chuyện, lập tức vội vàng tiến lại hoà giải, mở miệng giới thiệu nói, Tiểu vương gia, hai vị này là Dã Đạo Nhân Ngô Ưu và Thiết Thương Tiết Nghĩa tới từ Giang Nam, vừa qua đây bái phỏng đông gia nhà chúng ta, nếu có chỗ nào đắc tội, còn mong ngài bỏ qua.
Ngô Ưu và Tiết Nghĩa không ngờ công tử này là con trai vương gia, người giang hồ tự nhiên chọc không nổi, thuận thế vội đưa tay hành lễ giang hồ, Thảo dân gặp qua tiểu vương gia!
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, hai tên cá tạp nghe đều chưa nghe qua, tất nhiên nhấc không nổi hứng thú, khoát khoát tay để bọn hắn cút đi, cứ thế tiến vào trong nhã gian ở lầu hai.Tùng Ngọc Phù chậm rì rì đi theo vào phòng, nghĩ nghĩ, lại ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Cầm sắt hòa âm, sênh ca phồn thịnh.
Tiếng chói tai ồn ào và tiếng vui cười từ bên ngoài không ngừng truyền đến, trong gian phòng được trang trí tinh mỹ có đủ nhuyễn sạp, trà cụ, kỳ đài, bình phong, vật liệu không thua gì đồ dùng trong Túc Vương phủ, sát bên đại sảnh có rèm châu che chắn, tựa lên nhuyễn sạp đặt sau rèm có thể nhìn xuống muôn hình muôn vẻ trong đại sảnh, từ phía dưới lại không thấy được trên này; nhìn tạo hình và vị trí nhuyễn sạp, trong ngực quý khách nằm trên đó hẳn còn có thể ôm được mỹ nhân, ngay cả vị trí xếp đặt trà cụ, mâm đựng trái cây đều rất vừa khéo.Tùng Ngọc Phù chưa từng tới qua nơi này, dựa lưng vào cửa không chịu dịch bước, thấp thỏm nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh lúc nào cũng có thể thú tính đại phát xé rách quần áo nàng.
Hứa Bất Lệnh lại không hứng thú để ý nàng, kéo qua bình phong chắn trước cửa phòng, lại từ dưới nhuyễn sạp lấy ra một bao bọc màu đen.Nhã gian này là do lão Tiêu đặt trước, đã âm thầm chuyển đồ vật muốn dùng vào sẵn. Mở ra bao bọc, bên trong là y phục dạ hành và đủ loại vật kiện, bên cạnh còn đặt một chồng ngân phiếu.
Tùng Ngọc Phù thấy cảnh này, lập tức sinh nghi tâm, bước nhẹ đi đến trước bàn, cúi đầu đánh giá một phen, Hứa thế tử, ngươi. Ngươi không phải tới nghe hát?
Hứa Bất Lệnh nhướng mày nhìn nàng một cái.
Làm sao? Muốn ta ôm ngươi cùng lúc nghe hát?
Xì.
Tùng Ngọc Phù hơi cáu, giương mắt nhìn Hứa Bất Lệnh thu dọn đồ đạc.
Buổi tối ngươi định len lén đi ra ngoài?
Trong bọc đặt y phục dạ hành, vừa nhìn liền biết hắn định làm gì.
Hứa Bất Lệnh thấy thời gian còn sớm, ngồi xuống cạnh bàn, tùy ý nói.
Buổi tối tính đi ra dạo chơi, chuyện hôm nay ngươi không được để lộ với bất kỳ người nào, dám nói ra nửa lời, ngày mai ngươi liền sẽ từ nữ hài biến thành nữ nhân.
Tùng Ngọc Phù thoáng hiện nghi hoặc.
Ta vốn chính là nữ nhân mà.
Xuất các mới gọi nữ nhân, không xuất các gọi là cô nương.
Hứa Bất Lệnh đánh giá trên dưới Tùng Ngọc Phù một lượt, khẽ híp mắt nói.
Hơn nữa còn không danh không phận, chỉ có thể đến vương phủ làm nha hoàn, ngày ngày bưng trà rót nước, làm ấm chăn giường cho ta.
Ngươi yên tâm đi, ta nhất định.
Hứa Bất Lệnh giơ tay ngắt lời Tùng Ngọc Phù.
Ngươi đừng nói gì cả, ngươi càng nói ta càng không yên tâm. Chỉ cần biết tối nay không được phép xảy ra sai lầm, bằng không chúng ta cùng lúc xuống dưới đất làm uyên ương, kiếp sau ngươi tới làm tiểu vương gia, ta tới họa hại ngươi.
Tùng Ngọc Phù nghe được lời này, không khỏi sửng sốt mất một lúc, sau đó"Phốc."khẽ cười ra tiếng.
Thế sao được.
?
Hứa Bất Lệnh hít một hơi thật sâu, từ trong bọc lấy ra một xấp ngân phiếu, đặt ở trước mặt nàng.
Không đùa với ngươi. Đợi lát nữa sau khi ca hát bắt đầu, ngươi thấy cô nương nào thuận mắt liền đánh thưởng, ai dám kêu giá ngươi liền đè người ta một lượng bạc, thẳng đến tại trường không ai đánh thưởng nhiều hơn ngươi mới thôi. Đương nhiên, phải báo ra tên ta, không thể để người biết ta đã đi, hiểu chưa?
Tùng Ngọc Phù cầm lấy xấp ngân phiếu dày cộp, đếm qua, vội sợ hãi buông xuống.
Nhiều bạc thế này, đủ để mua nguyên con phố này, ta. Ta không cần.
Lại không phải cho ngươi, ngươi cần làm gì?
Tùng Ngọc Phù mím môi, vẫn có chút do dự nói.
Vậy. Ta tiêu sạch, ngươi sẽ không mắng ta?
Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói.
Nếu ngươi có thể tiêu sạch, tính ngươi giỏi. Chỉ cần án theo lời ta nói mà làm, sau này ta chẳng những không truy cứu, còn trả lại trâm cài cho ngươi.
Hai mắt Tùng Ngọc Phù sáng rực lên, gật đầu như gà mổ thóc.
Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tiêu sạch số bạc này.
Lời này rõ ràng nói sai trọng điểm.
Hứa Bất Lệnh há há mồm, lại không cách nào câu thông với đứa học muội đầu óc bã đậu này, đành chỉ biết gật đầu.
Trong phòng sa vào an tĩnh, Tùng Ngọc Phù nhu thuận ngồi ở trước bàn, lo lắng trong lòng được thả xuống, lúc này dần nảy sinh hiếu kỳ với thanh lâu, ló đầu bên cửa sổ đánh giá cảnh sắc bên dưới, thỉnh thoảng lại nhíu mày bình phẩm.
Thì ra Trần công tử phóng đãng như vậy. Vương công tử cười thật hạ lưu.
Hứa Bất Lệnh lười nhác để ý, tựa lên nhuyễn sạp ngưng thần tĩnh khí, để cho thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất, đợi chuông cổ mộ vừa vang liền đứng dậy đi ra sau bình phong đổi y phục dạ hành.
Tùng Ngọc Phù nghe thấy tiếng vang sột soạt, mặt lập tức đỏ lên, nhắm mắt che lỗ tai, giả bộ như không biết gì cả, quá một lúc lâu, động tĩnh trong phòng biến mất, nàng mới quay đầu. Hứa Bất Lệnh đã tan biến khỏi phòng, trên bàn chỉ còn lại xấp ngân phiếu.
Tùng Ngọc Phù khẽ thở phào một hơi, Hứa Bất Lệnh vừa đi, lá gan tự nhiên theo đó lớn lên. Đánh giá trái phải một phen, có chút hiếu kỳ đi đến bên nhuyễn sạp, nằm xuống hệt như đại thiếu gia, uốn éo co duỗi, bày ra tư thế thoải mái nhất.
Đám thiếu gia ăn chơi này, đúng là biết hưởng thụ.
Tùng Ngọc Phù thoải mái tựa trên nhuyễn sạp, hệt như thiếu phu nhân cầm lấy ngân phiếu nhẩm đếm, nhớ tới lời Hứa Bất Lệnh dặn dò, trong lòng không khỏi có chút ngập ngừng.
Nàng từ nhỏ liền được phụ thân dạy bảo phải cần kiệm, xài bạc quá trớn liền cảm thấy đau lòng, làm người đọc sách, bạc phải tiêu ở chính đạo, truy danh trục lợi là không đúng.
Làm thế nào để tiêu bạc ở chính đạo trong thanh lâu đây.
Tùng Ngọc Phù trầm tư khoảnh khắc, nội tâm đột nhiên khẽ động, trong đầu sinh ra một kế.
.