CHƯƠNG 108: HOÀNG THÀNH ĐẠI NỘI, ĐẦM RỒNG HANG HỔ! (2)
---✰-✰-✰---
Mấy tiếng giòn vang, tia lửa tung tóe.
Chỉ chớp mắt, hai thanh chủy thủ trong tay Hứa Bất Lệnh đã tới lui như gió, ba đao đẩy văng lưỡi kiếm, tiếp đó đâm thẳng đến yết hầu và ngực Trần Đạo Bình.
Hai người đều bay trên không, thế đánh tấn mãnh vượt xa khỏi tưởng tượng của thường nhân, dù năm ngón tay Trần Đạo Bình đã móc lên xà ngang, toàn lực kéo thân thể trở về song vẫn hơi quá muộn.
Hứa Bất Lệnh vốn định trước giết một người, chỉ tiếc hai tên Bí Vệ quanh trái phải đều không phải hạng tầm thường.
Nữ tử cung trang thân như quỷ mị lướt đến, tay ném ra cửu tiết tiên, trực tiếp quấn lên mắt cá chân Hứa Bất Lệnh, một tiếng quát khẽ liền kéo mạnh xuống, cường hành quất cho Hứa Bất Lệnh rơi xuống đất.
Trần Đạo Bình thừa cơ thoát ly hiểm cảnh, xoay người giẫm lên xà ngang uốn gối mãnh công, rơi xuống đất cùng một lúc với Hứa Bất Lệnh, mũi kiếm trong tay nhắm thẳng yết hầu.
Chớp mắt, tình thế nghịch chuyển.
Dưới bóng đêm mông lung, trong cung thành nguy nga.
Ba cao nhân lấy thế tất sát gần như chặt đứt hết thảy đường lui. Đao quang kiếm ảnh tựa hồ khiến cho ánh trăng ảm đạm mấy phần.
Trên đỉnh Thái Cực Cung, Giả công công lưng khom còng, đưa mắt nhìn về phía bốn điểm nhỏ đang giao chiến nơi xa, khẽ gật đầu, Lão Ất, khách nhân này khá là thú vị, tay cầm dao găm, lại dùng thủ pháp Nga Mi thứ, sợ rằng là vãn bối đất Thục nào đó tới để báo thù, chết ở đây đúng là đáng tiếc.
Bên cạnh Giả công công, một nam nhân từ đầu đến chân đều che vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt, sau thắt lưng dắt ba thanh trực đao, khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nói.
Nhiều năm thế rồi, còn chưa sửa được bệnh tiếc tài. Tuấn tài trên thế gian sao mà nhiều, kết cục lại thế nào? Có thể sống đến sau cùng mới gọi là tuấn tài, nửa đường chết yểu, vậy khác gì phế vật đâu.Trong lúc nói chuyện, hai mắt tử sĩ Ất đột nhiên híp lại, lộ ra mấy phần ngạc nhiên.
Chỉ thấy phương xa, thích khách thân hãm tình thế tất chết kia, dưới đao kiếm bao bọc vây đánh, lại cường hành thu chân, nương theo lực kéo từ cửu tiết tiên trên đùi, đột nhiên lao xuống đất, không để ý lưỡi đao gần trong gang tấc, vung chân đá tới đầu trán Cửu Tiết nương nương.
Cửu Tiết nương nương vung ra hết toàn lực, muốn lôi thích khách đang bay trên không kéo ngã xuống đất, nhưng giờ lại thành kéo thích khách đi đến trước mặt.Hai người hợp lực, tốc độ thích khách nhanh đến chỉ thừa lại mỗi tàn ảnh, đợi khi Cửu Tiết nương nương phát giác không ổn, một cú đá ngang đã tới ngay đầu.
Long Bài Vĩ! Thật quyết đoán.
Trước lúc ra chiêu Giả công công đã nhìn ra mấy phần, Long Bài Vĩ, một trong những sát chiêu của Đạn Thối Môn, đá rơi đầu lâu ai đó thực sự quá nhẹ nhàng, Cửu Tiết nương nương vội không kịp phòng, sợ rằng khó mà ngăn trở.Trong khi đó cửu hoàn đao của Tư Đồ Nhạc Minh đã đến bên hông thích khách, thích khách dù đá chết Cửu Tiết nương nương, tất cũng sẽ bị đao kiếm hợp lực đánh chết.
Nhìn như phản công liều chết, lấy một mạng đổi một mạng, Giả công công lại nhìn ra mấy phần dụng ý trong đó. Cửu Tiết nương nương là phi tử tiên đế, di nương của đương kim thánh thượng, thích khách đoán chắc hai người tại trường không dám để cho Cửu Tiết nương nương chết đi.
Quả nhiên, thích khách vừa vung chân đá ra, Tư Đồ Nhạc Minh gần trong gang tấc tức thì biến sắc, trong tình thế xuất đao không cách nào chế dừng thích khách giết người, không chút do dự liền chuyển thành thế Thiếp Sơn Kháo, đụng lên hai tay giơ lên giao xoa đón đỡ của thích khách.Thích khách thuận thế bay ngang ra ngoài, đảo một vòng giữa trời, ổn định rơi xuống đất, tựa như nước chảy mây trôi nhảy lên thành cung, chớp mắt đã tan biến sau đỉnh tường thành.
Thẳng đến lúc này, một kiếm lăng không của Trần Đạo Bình mới rơi xuống đất, vãn lên kiếm hoa cả kinh nói.
Thân pháp nhanh quá! Đuổi!
Cửu Tiết nương nương sắc mặt trắng bệch, mang theo mấy tức tối, tức tốc xông ra ngoài, cửu tiết tiên cuốn lấy mái cong, hai lần xê dịch liền nhảy qua cung tường cao hơn ba trượng.
Tư Đồ Nhạc Minh ôm cửu hoàn đao, trong mắt mang theo vài phần kiêng sợ, Phá chiêu dỡ chiêu quá nhanh, đúng là thế gian hiếm thấy, hơn nữa còn hiểu rõ nơi này, ba người chúng ta khó mà bắt được.
Trần Đạo Bình tất nhiên hiểu được đối phương phá thế tiễu sát của ba người bằng cách nào, nếu không biết thân phận phi tử tiên đế của Cửu Tiết nương nương, đối phương không khả năng dùng chiêu lấy mạng đổi mạng như thế.
Có thể là người do phiên vương hoặc địch quốc phái tới, nhất định phải bắt lại."
Dứt lời, Trần Đạo Bình nhìn về phía Thái Cực Cung nơi xa.
Giả công công giơ lên tay áo đỏ chót, thoáng chốc liền có hơn mười đạo bóng đen từ các nơi trong cung thành nhảy ra, lấy tốc độ kinh người đuổi về hướng Trường Nhạc Cung.
.