CHƯƠNG 89: THUẤN SÁT.
---✰-✰-✰---
Gió đêm thanh lãnh, ngoài tường đèn sáng như ban ngày.
Lập Chính Điện xưa kia hoa đào đầy vườn, nay chỉ còn lại từng đoá từng đoá hoa giấy trắng ngần phát ra tiếng vang rì rào trong gió đêm.
Đèn lồng trắng lắc lư, đi tới thạch đình mà năm đó Thôi hoàng hậu thường thích ngồi nghỉ, ánh đèn mờ tối chiếu sáng phương viên vài thước.
Ghế nằm vẫn được đặt trong thạch đình, bên cạnh còn có chiếc giường nhỏ, tất cả đều được thu thập sạch sẽ, trên bàn trà đặt một chiếc tiêu ngọc.
Năm đó lúc Thôi hoàng hậu còn sống, mỗi ngày Tống Ký đều sẽ tới đây, tựa trên ghế nằm lắc lư, thổi lên từ khúc tương đối lưu hành ở chốn thị tỉnh.
Từ sau khi tiến cung, Thôi hoàng hậu chưa từng cười qua, ôm lấy thi thư tựa trên giường nhỏ, không để ý tới hoàng đế.
Tống Ký có thật yêu thích hoàng hậu hay không, không người biết được, nhưng vô luận làm phu quân hay làm đế vương, đều cơ hồ không thể xoi mói, vẫn là cử chỉ lễ độ, ăn nói nghiêm cẩn như trên triều đường. Chẳng qua thi tài Tống Ký không được tốt cho lắm, quá cứng nhắc, ấp ủ tinh tế lại chỉ ra được văn tự không có cảm tình, thậm chí không được tính là giai tác, chỉ có thể nói là trau chuốt ghép từ mà thôi, Thôi hoàng hậu tất nhiên sẽ không bởi thế mà vui.
Giờ người đã mất, chỉ lưu lại cả vườn thê lương.
Giả Dịch xốc áo khoác lên, treo đèn lồng ở mép thạch đình, cầm lấy cây chổi gần đó, quét dọn vụn giấy trên đất.
Ngày qua ngày, năm qua năm, vốn nên cả đời trông chừng Lập Chính Điện, chỉ là một tiếng vang nhẹ đột nhiên xuất hiện, phá vỡ đêm đông yên tĩnh.Ba .
Thanh âm hùng hậu ẩn chứa cự lực, đây là tiếng xé gió mang đến khi võ phu tập kích.Hồng bào quanh thân Giả Dịch đột nhiên phồng lên, tay hóa đơn đao quét ra phía sau, một bóng người đã lăng không nhào tới trước mặt.
Trong đêm đen, Hứa Bất Lệnh vô thanh đi tới, còn cách chừng hai trượng liền bất thần bạo phát, y phục dạ hành bó sát người chưa từng phát ra tiếng vang, nhưng tiếng xé gió khi xuất quyền lại không cách nào che đi được.Sợ một quyền đánh chết Giả Dịch, Hứa Bất Lệnh ra tay không tính quá nặng, nhưng mà đối phương phản ứng cực nhanh, khiến cho Hứa Bất Lệnh không khỏi kinh ngạc, sợ rằng người này không kém Vạn Nhân Đồ Trương Tường là mấy.
Giả Dịch rõ ràng là cao thủ nội gia, đi con đường ngoại nhu nội cương, ra tay vô thanh vô tức nhìn như nhẹ nhàng, lực đạo thủ đao lại vô cùng cương mãnh, chỉ khẽ đảo qua một nhánh đào, nhánh đào lớn bằng ngón tay cứ thế vô thanh đứt đoạn, hoa giấy cứ thế bị đánh tan thành vụn phấn.Chuyến này Hứa Bất Lệnh hành sự vô cùng cẩn thận, đối phương là nghĩa tử Giả công công, hắn đương nhiên sẽ không khinh địch, thay quyền thành chưởng, dùng thủ pháp Bát Quái Chưởng tiếp lấy thủ đao, song chưởng đụng nhau, không phát ra nửa điểm tiếng vang, lại cường hành đẩy thủ đao chệch sang một bên.
Trong mắt Giả Dịch rõ ràng lộ ra mấy phần ngoài ý. Vừa rồi đối phương xuất quyền, dùng là Thông Bối Quyền, nổi tiếng thế gian về độ nhanh chuẩn dứt khoát, tính như một phái rất có tính đại biểu trong quyền pháp cương mãnh, trong khi đó Bát Quái Chưởng lại hoàn toàn tương phản, chú trọng lấy nhu thắng cương thiên biến vạn hóa, từ phát lực đến chiêu thức đều hoàn toàn khác biệt, đối phương lại hoán đổi giữa một cương một nhu nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, chỉ phần năng lực ứng biến này liền đủ để nghiền ép tám thành cao thủ trên giang hồ.Chẳng qua Giả Dịch có thể được U Châu Thôi thị chọn làm tử sĩ bảo hộ Thôi hoàng hậu, lại được Giả công công thu làm nghĩa tử, há phải là hạng tầm thường?
Sau khi thủ đao bị hóa giải, hồng bào trên thân Giả Dịch phồng lên, hai tay như giòi bám trong xương, bước chân quỷ mị cường hoành, chớp mắt đã liên tục đâm ra mười hai chỉ, nhắm thẳng đến yết hầu, hai mắt, tâm tạng. Toàn là tử huyệt tất sát của Hứa Bất Lệnh, có thể nói là chiêu chiêu đòi mạng.Ào ào ào.
Hai tay Giả Dịch như linh xà nuốt nhổ đầu lưỡi, Hứa Bất Lệnh liên tiếp né tránh đẩy gạt, thẳng đến sau lưng là một gốc đào, không thể lui thêm được nữa, Giả Dịch đột nhiên hóa chưởng thành móc, bám lên cổ tay Hứa Bất Lệnh kéo mạnh, thuận thế vung thủ đao đâm tới tâm tạng Hứa Bất Lệnh.Hứa Bất Lệnh mở đầu một kích không trúng liền rơi xuống hạ phong, liên tiếp mười hai chiêu sau đó không ngừng thối lui, lúc này cường hành chặn đứng thủ đao định lùi ra, thân thể lại bởi vì bị kéo động mà hạ bàn lay động, xuất hiện một tia sơ hở.
Giả Dịch không chút do dự đổi thủ đao thành thốn quyền, liên tục ba lần đánh trúng lòng bàn tay Hứa Bất Lệnh, chỉ nghe ba tiếng trầm vang, cả người Hứa Bất Lệnh bị hất văng ra sau.Đăng đăng đăng.
Hứa Bất Lệnh lùi liền ba bước, thẳng đến dựa lên gốc đào mới trụ vững thân hình, lưng dán lên gốc đào, chấn rụng không ít hoa giấy.
Công phu được lắm.
Hứa Bất Lệnh lắc lắc cổ và cổ tay, lần nữa triển khai quyền giá, hai chân một trước một sau, khom người như hổ, ngoắc ngoắc tay.
Giả Dịch đứng thẳng tắp sừng sững giữa rừng hoa đào, thân khoác hồng bào, lại như mang huyết y, phần khí thế ngạo nghễ kia tuyệt không phải võ phu bình thường có thể so sánh, cũng duỗi ra một tay ngoắc ngoắc.
Các hạ cũng không kém.
Nửa thành công lực mà thôi.
Hứa Bất Lệnh hít sâu một hơi, vừa rồi bởi vì động khí, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, giữa ngực bụng đã ẩn ẩn nhói đau, căn bản không cách nào tác chiến lâu dài, nếu kéo quá lâu kinh động bí vệ khác, vậy liền rắc rối to.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Bất Lệnh chuyển lạnh, hai đầu gối hơi gập, đạp mạnh xuống đất, chỉ nghe"Bành"một tiếng trầm vang, mặt đất đông cứng dưới gốc đào bị cường hành giẫm ra hai hố nhỏ, cả người như như đạn pháo xông thẳng ra ngoài.
Giả Dịch biến sắc, đưa tay tấn mãnh chụp lên quyền đầu Hứa Bất Lệnh đánh tới. Nhưng không ngờ quyền đầu thì bắt được, nhưng lực đạo cất chứa trong đó lại quá khủng khiếp, Giả Dịch bị một quyền nện vào lòng bàn tay, tá lực đều không kịp, chỉ nghe"két"một tiếng giòn vang, xương ngón tay đứt gãy.
Mà đấy chẳng qua mới là bắt đầu.
Thân hình Hứa Bất Lệnh còn đang giữa trời, sau khi đánh vào lòng bàn tay Giả Dịch liền thuận thế bắt lấy tay Giả Dịch, năm ngón như móc câu đâm vào máu thịt, cường hành kéo Giả Dịch đến bên người.
Sát na đó, Giả Dịch nâng lên cánh tay còn lại ngăn đỡ, lại không ngăn đỡ được.
Bành.
Đầu gối Hứa Bất Lệnh nhanh như bôn lôi, nện lên ngực Giả Dịch, lực đạo lớn đến mức chấn nát hồng bào sau lưng, tiếng xương gãy trầm đục theo đó truyền ra.
Hai tay Hứa Bất Lệnh nối gót mà tới, đồng thời khuỷu tay cũng nện lên bả vai Giả Dịch. Hai vai Giả Dịch rõ ràng sụp đi một đoạn, màu da tái nhợt nháy mắt đỏ hồng, cả người bị lực xung kích từ cú lên gối đụng bay.
Hai tay Giả Dịch rõ ràng không cách nào phát huy được tác dụng, một cú lên gối như đụng phải chủy sắt khiến người ngắn ngủi thất thần, nháy mắt khi thân thể bay rớt đi ra, lại đột nhiên bị Hứa Bất Lệnh kéo bắt lại.
A.
Thấp giọng rên lên, Hứa Bất Lệnh nâng cao tay phải, một chiêu"Khai Bi Thủ"vừa nhanh vừa mạnh nện vào ngực đã trọng thương của Giả Dịch.
Bành.
Giả Dịch rơi thẳng tắp xuống đất, trực tiếp phun ra một búng máu tươi.
Hai người giao thủ chẳng qua chỉ trong nháy mắt, nhìn qua hệt như Hứa Bất Lệnh lao ra đụng phải Giả Dịch, Giả Dịch bị đụng bay rơi xuống đất. Vốn đang lông tóc không tổn hại gì, sau khi rơi xuống đất lại đã thương tích đầy mình, khó mà động đậy mảy may.
Đầu bên kia, Hứa Bất Lệnh vừa mới thu tay lại, một búng máu liền phun lên cổ họng, tròng mắt tràn ngập tơ máu, thân thể không nhịn được khẽ run rẩy.
Trong đêm tuyết an tĩnh, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, trên mặt đất đã nhiều mấy dấu chân, hai người một ngang một dọc, cùng với vụn giấy như là hoa đào héo tàn rơi trên mặt đất.