Minh Bất Tường nói: "Huynh không biết chữ, đúng chứ?"
Bốc Quy bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ lên, cúi đầu, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
"Hôm đó tụng niệm《 Đệ tử Phật giới 》, ngươi theo không kịp, chỉ học niệm, ta đã để ý thấy." Minh Bất Tường nói: "Chuyện này dễ giải quyết, ta dạy huynh biết chữ là được."
Bốc Quy lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi dạy ta biết chữ?"
Minh Bất Tường gật đầu, nói: "Huynh không biết chữ, thì không thể giúp ta mượn sách." Dứt lời đi thẳng vào trong phòng.
Bốc Quy không kịp ngăn cản, gian phòng này vốn dùng để chứa đồ, không hề có cửa sổ, tuy là ban ngày, bên trong cũng tối khó nhìn thấy đồ vật. Minh Bất Tường nói: "Nơi này quá tối, huynh nhìn không rõ, chúng ta ra ngoài phòng."
Bốc Quy lắc đầu nói: "·T·a không ra bên ngoài."
Minh Bất Tường gật đầu, nói: "Vậy ta đi tìm giấy bút, huynh đợi ta."
Minh Bất Tường nói xong liền rời đi, Bốc Quy nôn nóng thấp thỏm, nhất thời không biết thế nào cho phải. Qua một lúc, Minh Bất Tường quả nhiên mang ngọn đèn và bút, mực, giấy, nghiên đến.
"Ta dạy huynh thứ đơn giản trước, một hai ba bốn, học qua chưa?" M·i·n·h Bất Tường đốt đèn lên, trải giấy mài mực, vừa hỏi vừa viết trên giấy năm chữ "Bốn mươi hai chương kinh".
Bốc Quy nói: "Một đến mười là biết."
Minh Bất Tường nói: "Vậy ta dạy huynh hai chữ 'chương' và 'kinh' trước, ngày mai ngươi giúp ta đi mượn quyển kinh thư này." Lập tức lại suy nghĩ một chút, nói: "Không được, nếu như Liễu Tịnh sư thúc biết huynh không biết chữ, chắc chắn sẽ hỏi ngươi mượn sách làm gì. Huynh phải học thêm nhiều một chút, bị gặng hỏi cũng dễ trả lời."
Bốc Quy tim đập thình thịch. Hắn vốn không muốn gặp người ngoài, mỗi ngày sẽ chỉ đến Thiện đường lúc dùng bữa, nhưng cũng cúi đầu, đi nhanh về nhanh, không trò chuyện với người khác, cũng không tiếp xúc ánh mắt với người khác. Hắn vẫn luôn muốn học biết chữ, nhưng ngại mở miệng, Minh Bất Tường sẵn lòng chủ động dạy hắn, đó là điều cầu cũng không được. Hắn suy đi nghĩ lại, lại sợ Minh Bất Tường tiết lộ bí mật, chỉ đành phải nói: "Được, ta giúp ngươi."
Minh Bất Tường nhìn hắn, bỗng nở nụ cười, nụ cười xán lạn ấm áp tựa ánh mặt trời ngày thu sau giờ Ngọ. Bốc Quy nhìn nét cười này, nghĩ thầm: "Sao mà hắn có thể cười đẹp đẽ đến vậy?" Dường như nhìn đến ngây ngốc.
Từ ngày đó, mỗi ngày sau giờ Ngọ, Minh Bất Tường tới phòng Bốc Quy dạy hắn học chữ. Bốc Quy hỏi tới thân thế của Minh Bất Tường, biết Minh Bất Tường đều là cô nhi giống mình, sư phụ mất tích, không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương lân, hai người dần dần thân cận.
Sau lần đó cũng Bốc Quy không luyện công, chuyên tâm học chữ. Trí nhớ và ngộ tính của hắn không tính là thượng thừa, nhưng cực chăm chỉ, mỗi ngày phục vụ xong lao dịch thì bắt đầu học tập, Minh Bất Tường đi rồi lại ôn tập, đến tận đêm khuya mới ngủ, không tới một tháng đã biết hơn trăm chữ thường dùng.
Học chữ khó nhất là cơ sở, một khi đã có cơ sở, sau đó sẽ có thể tăng nhanh vùn vụt, Minh Bất Tường muốn hắn đi mượn《Bốn mươi hai chương kinh》. Bốc Quy chối từ mấy lần, Minh Bất Tường đều lắc đầu nói không, không thể như vậy được, không thể làm gì khác hơn là gồng mình đến Bàn Nhược tàng lấy quyển《Bốn mươi hai chương kinh》, hỏi mượn tăng nhân trông giữ.
Chú Ký tăng là một hòa thượng trẻ tuổi, pháp hiệu Liễu Tịnh, hắn nhìn thấy Bốc Quy, kinh ngạc, nói: "Hiếm thấy ngươi đến mượn kinh thư."
Bốc Quy mặt đỏ tim đập, tự giác xấu hổ, cúi đầu không dám đáp lời. Liễu Tịnh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Lúc đọc kinh văn lúc gặp phải nghi nan, có thể tới hỏi ta, nếu như ta không biết, có thể hỏi Kinh tăng giúp ngươi."
Bốc Quy không ngờ đối phương thân thiện như vậy, liên tục cảm ơn, cầm lấy sách bước nhanh rời đi.
Minh Bất Tường đã sớm ở trong phòng chờ hắn, Bốc Quy vào phòng, mới rồi như được đại xá, không khỏi thở dốc.
Minh Bất Tường thản nhiên nói: "Cũng không phải rất khó, đ·ú·n·g không?"
Bốc Quy gật đầu, giao kinh thư cho Minh Bất Tường, Minh Bất Tường lại không tiếp nhận, nói: "Sách này không đến hai ngày là ta đã có thể đọc xong, huynh trả nhanh quá, họ cũng sẽ sinh nghi, chi bằng dùng kinh thư này học chữ trước."
Minh Bất Tường cứ như vậy dạy Bốc Quy học chữ, rồi lại giải đọc kinh văn. Bốc Quy đối với kinh văn chưa hiểu rõ hết, dần dà cũng có thể nhìn chữ đoán nghĩa.
Qua mấy ngày, Minh Bất Tường lại muốn Bốc Quy đi mượn sách, lần này là mượn một quyển tạp thư, là《Thiên Tự văn》dùng để khai sáng.
"Sư phụ ta nói, học chữ《Thiên Tự văn》nhanh nhất." Minh Bất Tường nói: "Bên trong có rất nhiều chữ huynh đã học qua, hẳn là không khó."
Bốc Quy học mấy ngày, bỗng nhiên nghĩ đến: "Hắn muốn ta giúp hắn mượn kinh thư, tại sao mượn《Thiên Tự văn》?" Lần nghĩ này, lại nghĩ tới: "Hắn nói muốn mượn kinh thư là cái cớ, thật ra là muốn ta học viết chữ, để ta gặp người?"
Nghĩ thông suốt điều này, Bốc Quy kích động trong lòng, cảm kích không ngớt, nhìn Minh Bất Tường, lúng ta lúng túng nói không ra lời. Minh Bất Tường thấy thần sắc hắn khác thường, hỏi: "Sao vậy?"