Chương 13: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Tiêu Công Tử (1)

Phiên bản dịch 8885 chữ

Đại kế hoạch của Ninh Dạ đương nhiên là lật đổ Hắc Bạch thần cung, xây dựng lại Thiên Cơ môn.

Nhưng kế hoạch này quá khổng lồ, nó lớn tới mức nếu dùng lực lượng một mình y, e là có mất cả đời cũng chưa chắc đã thực hiện được.

May mà một kế hoạch vĩ đại thường có thể chia thành vô số kế hoạch nhỏ, còn việc của Ninh Dạ là phải chia nhỏ đại kế hoạch của mình, sau đó thực hiện từng bước một.

Đây chính là đường tuy xa nhưng cứ đi là tới, việc tuy khó nhưng cứ làm rồi sẽ xong.

Còn bước đầu tiên của kế hoạch này chính là tìm ra mảnh vỡ của Thiên Cơ điện.

Trong tay Hắc Bạch thần cung có một mảnh vỡ Thiên Cơ điện, Ninh Dạ đã biết chuyện này từ khi còn ở Thiên Cơ môn, nhưng nó được đặc ở đâu, Ninh Dạ lại không rõ.

Hắc Bạch thần cung phân chia theo khu vực, cấp bậc, có tới vài chục phòng kho, cụ thể có bao nhiêu, ngay cả Côn Lôn kính cũng không tra ra nổi. Nhưng y có thể khẳng định, thần vật như mảnh vỡ Thiên Cơ điện cho dù không có bất cứ giá trị thực tế nào, Hắc Bạch thần cung cũng không cất giữ tùy tiện.

Hơn nữa, với thực lực hiện tại của Ninh Dạ, cũng khó mà tra ra được nơi hạ lạc của mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Đương nhiên y có thể đợi bản thân trở nên cường đại hơn rồi mới làm, thế nhưng kế hoạch khổng lồ như vậy, nếu ngay bước đầu tiên đã đợi vài chục năm thì sau này phải xử lý ra sao?

Để lật đổ Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ đã lập ra một kế hoạch trăm năm, mà trong kế hoạch này, y đã đặt thời gian tìm mảnh vỡ Thiên Cơ điện là hai năm.

Chính vì vậy, y không thể đợi.

Trộm cắp trong phòng kho đánh động các đệ tử bên ngoài chính là bước đầu tiên của kế hoạch nhánh này.

Tiếp đó Ninh Dạ không ra tay nữa mà tiếp tục an tâm tu luyện.

Do đồ vật bị trộm từ phòng kho được thu hồi nhanh chóng nên sóng gió trong chuyện phòng kho cũng nhanh chóng trôi qua, chỉ khổ cho những đệ tử bị thẩm vấn, ai nấy đều bị dằn vặt một thời gian rồi mới được thả.

Khoảng thời gian này, Ninh Dạ dốc lòng luyện phù, luyện đao, so với trình độ đao đạo tiến bộ vững chắc, rõ ràng là phù đạo ‘thăng cấp’ nhanh hơn nhiều.

Thường thì chế phù sư cần ít nhất nửa năm mới có thể nhập môn, Ninh Dạ không buồn che giấu năng lực “thiên tài” của bản thân, chỉ mất có hai tháng đã chính thức công bố bùa chú cửu phẩm của mình.

Nhưng bùa chú cửu phẩm không khiến thị trường kinh ngạc, ngược lại khiến Trương Liệt Cuồng kinh ngạc một hồi -- có vẻ như thiên phú phù đạo của thằng nhóc này còn tốt hơn đao đạo.

Chuyện này khiến trong lòng Trương Liệt Cuồng cảm thấy rất khó chịu, không biết nên vui vẻ hay nên tức giận.

Ngày hôm nay cũng như ngày thường, Ninh Dạ chế tạo xong một số bùa chú cửu phẩm, đem tới Thiên Tập phong bán.

Đi qua đi lại nhiều lần, Ninh Dạ cũng đã thành lập quan hệ hợp tác trường kỳ với một số cửa hàng trên núi, sau khi luyện phù xong trực tiếp ném cho cửa hàng là được, tuy giá hơi rẻ một chút nhưng tiết kiệm được thời gian.

Lúc này giao dịch xong, Ninh Dạ đang định đi khỏi lại thấy có người từ bên ngoài đi vào.

Trần Trường Phong?

Lần trước thằng nhóc này bị Ninh Dạ đãnh bị thương, sau khi trở lại chữa thương một thời gian, bây giờ đã khỏi hẳn. Hắn vẫn giữ cái dáng ra vẻ ta đây kia, thậm chí sau lưng còn có thêm hai tên tiểu đệ, chắc là tìm thêm người bảo vệ sau bài học lần trước.

Hiển nhiên Trần Trường Phong cũng không ngờ lại gặp Ninh Dạ ở đây, sắc mặt kinh ngạc một hồi rồi lập tức lộ vẻ hung ác: “Ninh Dạ? Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta à?”

Câu này rõ là vô lý, lần trước người thua là ngươi cơ mà?

Ninh Dạ nhìn hắn, lại nhìn vẻ mặt kiên cường của tiểu đệ phía sau, đột nhiên hiểu ra được gì, cười nói: “Có phải ngươi nói với bọn chúng trận chiến lần trước ngươi chỉ bị thương bên ngoài còn ta đã trúng ám kình của ngươi, bị thương rất nặng đúng không?”

Trần Trường Phong ngơ ngác, không ngờ mình ‘chém gió’ với tiểu đệ lại bị Ninh Dạ đoán được.

Rốt cuộc hắn cũng không ngu ngốc tới mức thốt lên ‘làm sao ngươi biết’, chỉ có điều nhìn vẻ mặt hắn, Ninh Dạ cũng biết mình đoán không sai. Y quan sát Trần Trường Phong một hồi rồi nói: “Vẫn tầng thứ hai à?”

Trần Trường Phong lại đừo ra.

Sau khi bị Ninh Dạ đánh bại, hắn phải dưỡng thương mất khá nhiều thời gian, đương nhiên tu vi đình trệ, bây giờ vẫn đang tầng hai, không tiến bộ.

Ninh Dạ mỉm cười: "Ta cũng tầng thứ hai."

Mẹ nó!

Trần Trường Phong tức tới mức muốn chửi bới.

Ninh Dạ đã chen hắn ra: “Nhường đường nào.”

Rồi tự đi ra ngoài.

Khốn kiếp! Chết đi!

Trần Trường Phong lập tức rút kiếm đâm thẳng vào sau lưng Ninh Dạ.

Lần này hắn học khôn, không đánh vào chỗ yếu mà nhắm vào cột sống sau lưng Ninh Dạ, kiếm thế âm độc, lặng lẽ không một tiếng độc, như rắn độc lè lưỡi. Chiêu này sẽ không đoạt mạng của Ninh Dạ nhưng nếu y không tránh, chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Nhưng ngay khi hắn vừa xuất kiếm, trên người Ninh Dạ đã xuất hiện một lá bùa, lá bùa kia bùng sáng, như làn nước đâng lên, một kiếm này đâm ra nhưng bị dòng nước làm lệch đi, đâm qua sát nách Ninh Dạ.

Đồng thời, Ninh Dạ nhanh chóng lui lại.

Y vốn quay lưng về phía Trần Trường Phong, cái lui này va thẳng vào trong lòng hắn. Tiếp đó Ninh Dạ ngửa mạnh đầu về phía sau, đánh thẳng vào mũi Trần Trường Phong, cảm giác đau đớn đó khiến Trần Trường Phong suýt nữa đứng không vững.

Hai tên tiểu đệ kinh hãi ra tay, trong tay Ninh Dạ đã xuất hiện liền bảy, tám tấm phù lục. Một tiếng ầm nổ lên, chúng hóa thành từng luiỡi đao đâm thẳng vào hai người, đã đánh bay hai người, nhưng sau lưng Ninh Dạ cũng bị kiếm chỉ của Trần Trường Phong đâm trúng.

Miệng Ninh Dạ chảy ra một tia máu, hai khuỷu tay cùng đánh về phía sau, khuỷu tay như đao đánh cho Trần Trường Phong kêu gào thảm thiết, dưới sườn lại hiện lên hai lỗ máu.

Nhánh Vô Bi ra tayam độc, cắt gân, vỡ xương, chảy máu, hút hồn, giỏi về đánh lâu chứ không giỏi về cường công. Nhánh Thất Sát lại chú trọng khí thế, đao đã đánh ra là không thu hồi, một bước giết một người,của hính vì vậy khi đệ tử hai nhanh giao thủ, trong tình huống thực lực chênh lệch không nhiều, chắc chắn là nhánh Thất Sát chiếm thượng phong trước.

Dùng cứng chọi cứng, Trần Trường Phong không chịu nổi, la lên thất thanh.

Nhưng thằng nhãi này cũng có thủ đoạn khác, ngay sau đó đã giơ trường kiếm lên.

Đây là pháp khí mà hắn mang từ nhà đến, Ngân Nguyệt kiếm, đâm về phía Ninh Dạ. Đồng thời hai tiểu đệ hai bên cũng lại đánh tới, bao vây Ninh Dạ từ hai phía trước sau.

Bây giờ Ninh Dạ còn chưa có pháp khí, có phù nhưng không có vũ khí, lại là một chọi ba, trừ phi y dùng thủ đoạn của Thiên Cơ môn, không thì cứ kéo dài như vậy chắc chắn y không thể thắng nổi.

Ngay lúc y đang suy nghĩ có thể lôi phù chú bát phẩm mà mình cất giấu ra dán đầy mặt đối thủ không, một tiếng tiêu huyền diệu đột nhiên vang lên.

Tiếng tiêu rất êm tai, uyển chuyển du dương, trong trẻo như tiếng chuông, thấm vào tận tâm can, vang vào tai lại khiến người ta có cảm giác tâm thần trống rỗng.

Vì vậy động tác của Ninh Dạ, Trần Trường Phong và cả hai tên tiểu đệ kia đồng thời chậm lại, ngay cả chiến ý đang sôi trao cũng suy giảm.

Huyền Âm Diệu thuật?

Ninh Dạ hoảng sợ.

Huyền Âm Diệu thuật là một môn chuyên tấu nhạc để đối phó với kẻ địch, nhanh chia ra rất nhiều loại, có đạo tiên âm tuyệt diệu chú trọng phụ trợ tấn công, có pháp thuật vang dội như sấm sét có thể đả thương kẻ địch, cũng có khúc nhạc thiên ma, quyến rũ mê hoặc lòng người, là thứ khó chống cự nhất.

Nhưng âm luật vốn thiên hướng âm nhu, không uy mãnh bằng chiến pháp, vì vậy đây là thần thông hậu kỳ.

Người vừa tới có thể dùng một khúc nhạc nhu hòa bình ổn lại máu nóng đang bốc lên, điều này chứng tỏ tu vi cao hơn bọn họ một quãng xa.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử áo trắng phất phơ tay cầm tiêu ngọc đi vào.

Trần Trường Phong cũng có thể coi là người anh tuấn, thế nhưng nếu đem hắn so sánh với người trước mặt lại kém hơn một quãng xa, có dùng những từ ngữ ca tụng như mày kiếm mắt sao... để mô tả cũng cực kỳ thích hợp.

Điều hiếm thấy nhất là khí chất của người này, ôn hòa nho nhã, phong độ lễ phép.

Lúc này hắn đi tới bên cạnh mọi người, mỉm cười nói: “Cùng là đệ tử trong môn phái, sao phải đánh tới đánh lui. Chưa nói tới chuyện trái với môn quy, nếu làm người khác bị thương thì không hay rồi.”

Bên Trần Trường Phong tự nhận đang chiếm ưu thế, một tên tiểu đệ thấy hắn nói vậy bất mãn nói: “Con mẹ nó, ngươi là ai?”

Nam tử tuấn tú kia mỉm cười nói: “Tại hạ Hứa Ngạn Văn.”

Khi hắn nói câu này vẻ mặt hết sức tự tin, hiển nhiên không phải người vô danh.

Trần Trường Phong cảm thấy hơi quen quen, đang lúc hắn suy nghĩ mình nghe thấy cái tên này ở đâu, tên tiểu đệ kia lại là người ngu ngốc, lắc đầu nói: “Hứa Ngạn Văn chó má gì, chưa từng nghe tới.”

Hứa Ngạn Văn hơi ngạc nhiên: “Ngươi không biết ta ư?”

“Không biết đấy, thì sao?” Tên tiểu đệ ưỡn thẳng cổ đáp.

Hứa Ngạn Văn khẽ thở dài: “Vậy thì không tốt...”

Một khắc sau sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, gương mặt điển trai hóa thành dữ tợn: “Đcmm!”

Ầm!

Ngọc tiêu đã hung hăng đập thẳng vào đầu tên tiểu đệ kia.

Khiến hắn ngã sắp mặt tại chỗ!

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    104

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!