Chương 1: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Mở đầu

Trước

Tiếp

Phiên bản dịch 56642 chữ

Mặc châu, Vân Lâm

Thiên Cơ sơn.

Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.

Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.

Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?

Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.

Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan trọng là núi còn người còn, Thiên Cơ môn cũng vẫn còn.

Trên đỉnh núi bằng phẳng, đại điện hùng vĩ, hàng ngàn hàng vạn bảo vật tỏa ánh sáng khắp bốn phương.

Tiếng nhạc vang lên giữa tầng mây như âm thanh từ cõi trời phủ xuống, bên dưới là các đệ tử cùng tụng niệm Đạo kinh, tiếng đọc của họ vang rền khắp chốn, bầu không khí hết sức trang nghiêm.

Đang trong giờ học buổi chiều, các đệ tử Thiên Cơ môn đang học tập, lúc này lại thấy ở chân trời phía xa có một chàng trai mặc áo xanh bay tới, còn mang theo một thiếu niên áo trắng phía sau. Người áo trắng đứng trên đám mây nhưng dường như đang lắc lư không ngừng, có thể thấy không phải là người trong giới tu tiên.

“Tứ sư huynh!”

Tân Tiểu Diệp đang học lớp chiều thấy chàng trai áo xanh bèn ngẩng đầu lên không chào hỏi.

Tân Tiểu Điệp có gương mặt nhỏ tròn xoe, khi mỉm cười như một cô bé, tuy không phải mỹ nhân tuyệt thế nhưng lại hết sức đáng yêu.

Chàng trai áo xanh trên không trung nhìn thấy, giơ ngón tay ra dấu suỵt với Tân Tiểu Điệp. Tân Tiểu Điệp nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy sắc mặt Tân Nhiễm Tử trầm xuống: “Không được làm ồn!”

Tân Tiểu Điệp lè lưỡi một cái, ngồi trở lại.

Bên phía kia Thanh Lâm đã mang theo thiếu niên áo trắng nhanh chóng hạ xuống bên cạnh Tân Nhiễm Tử, hành lễ với ông: “Sư phụ, con đã dẫn người về rồi.”

Tân Nhiễm Tử ừ một tiếng, đứng dậy nói: “Các con tiếp tục học đi, không được ồn ào.”

Nói xong đã xoay người đi vào trong điện, Thanh Lâm dẫn thiếu niên áo trắng vào theo.

Thấy sư phụ đi khỏi, các đệ tử bên dưới nhao nhao châu đầu ghé tai.

“Người áo trắng vừa rồi là ai?”

“Không biết nữa.”

“Hình như là người mới do tứ sư huynh dẫn về.”

“Thế thì là đệ tử vừa thu nhận à?”

“Chúc mừng tiểu sư muội, từ nay trở đi muội không còn là người nhỏ nhất nữa rồi.”

Các sư huynh sư tỷ lao nhao chúc mừng Tân Tiểu Điệp, Tân Tiểu Điệp hừ một tiếng: “Có gì hay đâu!”

Nhưng gương mặt cô lại không giấu nổi vẻ vui sướng, rõ ràng Tân Tiểu Điệp đang rất vui vẻ vì thoát được thân phận nhỏ nhất sư môn.

————————————————

Đi theo Thanh Lâm và Tân Nhiễm Tử vào đại điện, Ninh Dạ vừa đi vừa quan sát ông lão đằng trước.

Ông ấy là chưởng môn của Thiên Cơ môn?

Nhìn vẻ ngoài thì đúng là ông lão này cũng có chút dáng dấp của bậc tiên nhân, nghe nói ông ấy đã hơn 150 tuổi nhưng vẻ ngoài chỉ như mới 50, mặt mày hồng hào, thậm chí không có nhiều nếp nhăn.

Cây gậy trong tay ông ấy chắc là Thiên Cơ côn? Cây côn này hình trụ, dài khoảng một trượng ba, mặt trên khắc đầu phù văn tinh xảo. Mỗi khi chống xuống đất sẽ có một vòng hoa màu vàng kim bay lên từ mặt đất, sau đó lóe lên một cái rồi biến mất.

Không biết sàn nhà được chế tạo từ loại đá gì, cũng được bố trí phù văn chú pháp, khi gõ xuống thì có tiếng boong boong vang vọng, lúc đặt chân lại tĩnh lặng không chút tiếng động.

Toàn bộ Thiên Cơ đại điện đều dùng được chế từ các loại đá quý hiếm mà Ninh Dạ chưa từng nghe tới, sau khi kết hợp với phù văn mật pháp càng trở lên sặc sỡ lóa mắt, cao thâm khó lường.

Tân Nhiễm Tử đi xuyên qua đại điện, tới một gian phòng ở phía sau, lúc này mới ngồi xuống.

Ông nói với Thanh Lâm và Ninh Dạ: “Ngồi đi.”

Ninh Dạ còn đang do dự, Thanh Lâm đã nói: “Sư phụ cho ngồi, không cần khách khí.”

Lúc này Ninh Dạ mới khoanh chân ngồi đối diện với Tân Nhiễm Tử. Nói thật ra y cảm thấy không quen với tư thế ngồi này.

Tân Nhiễm Tử quan sát Ninh Dạ, thiếu niên trước mặt tuổi tác không lớn nhưng biểu hiện đúng mực, không có vẻ kinh hãi như phàm nhân bình thường lúc vừa lên núi, cũng chẳng có vẻ kiêu ngạo thường thấy ở các thiếu niên, chỉ toát lên vẻ bình tĩnh hiếm thấy, một vẻ lạnh lùng tỉnh táo vốn không nên xuất hiện trong lứa tuổi này.

Bây giờ Tân Nhiễm Tử đã dần tin lời lời Thanh Lâm.

“Cậu là Bạch Vũ à?” Ông hỏi.

“Vâng, đệ tử Bạch Vũ, tham kiến sư tôn.” Ninh Dạ nói.

Không ngờ Tân Nhiễm Tử lại lắc đầu: “Câu này của cậu có phần không thật, đây không phải tên thật của cậu.”

Ninh Dạ ngạc nhiên, y biết người trong giới tu tiên có nhiều bản lĩnh kỳ lạ nhưng không ngờ còn phát hiện cả chuyện này. Y ngây ra một chút rồi nói: “Trước đây đệ tử có tên tuổi khác, nhưng chuyện trước kia đã là quá khứ, cái tên Bạch Vũ tuy được lấy sau này nhưng lại là cái tên duy nhất mà đệ tử sử dụng ở đây, tính ra thì không hoàn toàn là giả.”

Tân Nhiễm Tử gật đầu: “Đây là lời nói thật. Đúng là lai lịch của cậu có chỗ quỷ dị, ta cũng không nhìn thấu được. Nhưng cũng không phải là lạ, dù sao cậu cũng do nó mang tới...”

Tân Nhiễm Tử nói xong đã giơ tay ra, ấn một cái về phía Ninh Dạ.

Thân thể Ninh Dạ run lên, trong cơ thể đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, sau đó một vật đã xuất hiện từ trong cơ thể Ninh Dạ.

Đây rõ ràng là một ngôi điện cổ với kích thước mô hình, dáng vẻ cổ kính, có điều tuy dáng vẻ của nó rất rách nát nhưng vẫn ẩn chứa hào quang, lấp lánh ánh sáng thần bí vô tận, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.

Tân Nhiễm Tử kích động hẳn lên: “Thiên Cơ điện... quả nhiên là Thiên Cơ điện...”

Cho dù đã biết từ trước nhưng thời khắc này gặp lại Thiên Cơ điện, Tân Nhiễm Tử vẫn khó nén nổi nỗi kích động trong lòng.

Năm xưa Thiên Cơ môn từng là tiên môn thượng cổ, thời hưng thịnh đỉnh điểm uy danh của môn phái chấn động thiên hạ, vạn tiên thần phục.

Nhưng cực thịnh sẽ dẫn tới suy, để củng cố địa vị, theo đuổi thiên đạo, sáng tạo huy hoàng xưa nay chưa từng có, Thiên Cơ môn kiên quyết dốc toàn bộ lực lượng của một thế giới chế tạo Thiên Cơ Thần Điện. Nhưng ngay khi Thiên Cơ điện sắp hoàn thành lại bị vạn tiên vây đánh, Thiên Cơ điện cũng bị tàn phá, biến mất trong trận chiến lần này, không còn tung tích.

Để tái hiện vinh quang của Thiên Cơ môn, các đời chưởng môn vẫn luôn cố gắng tìm lại Thiên Cơ điện.

Không ngờ hôm nay, rốt cuộc Tân Nhiễm Tử đã được thấy nó.

Tân Nhiễm Tử thử nắm lấy Thiên Cơ điện nhưng nó lại chẳng hề lay động, chỉ lơ lửng bên cạnh Ninh Dạ.

Ninh Dạ cúi đầu này: “Vật này đã nhận đệ tử làm chủ...”

Lúc y nói câu này, tâm trạng thấp thỏm, lo sợ, bất an, có thể nói là lần mạo hiểm nhất trong cả cuộc đời.

Tân Nhiễm Tử nhìn ra suy nghĩ trong lòng y: “Cậu đang lo lắng, sợ ta giết cậu rồi cướp lấy bảo vật?”

Ninh Dạ cắn răng, trực tiếp trả lời: “Vâng.”

Tân Nhiễm Tử cười hỏi: “Nếu đã thế, vì sao lúc trước lại lựa chọn như vậy?”

“Vì đệ tử lựa chọn tin tưởng nhân cách của sư phụ, sư huynh.” Ninh Dạ trả lời.

“Tiên lộ vô tình, tùy tiện tin tưởng một người, chỉ chứng minh là cậu ngu ngốc.”

“Vì vậy để tử không tùy tiện tin tưởng mà bỏ thời gian một năm ra để tìm hiểu.”

“Thời gian một năm vẫn quá ngắn.”

“Đệ tử cũng muốn bỏ thời gian lâu hơn, khổ nỗi thiên ý khó dò, tạo hóa trêu ngươi.”

“Có thể là, ông trời không đợi được quá lâu, cũng có thể là ông trời muốn xem thử lựa chọn của cậu...” Tân Nhiễm Tử nói đầy ẩn ý.

————————————————

Lần đầu tiên Thanh Lâm và Ninh Dạ gặp nhau là một năm trước.

Ngày hôm đó, Thanh Lâm đang thúc ngựa phi nhanh, gió mát phất qua trước mặt, khiến máu nóng đang sôi trào trong lòng nguội bớt.

Máu nóng này là chút dư vị sau khi hắn vừa tiêu diệt mười tám tên tội phạm của Vân Thủy trại, trong lòng đang thấy hào hùng, lại chứng kiến trong một gian đình nhỏ ven đường có một tiều phu đang uống rượu.

Chỉ liếc mắt nhìn tiều phu kia một cái, Thanh Lâm đã cảm thấy người này bất phàm.

Tuy y mặc áo vải gai thô kệch nhưng quần áo được giữ rất sạch, điểm kỳ lạ nhất là mái tóc cắt ngắn, trông giống một hòa thượng nhưng lại không kiêng rượu thịt.

Y nướng một con thỏ trên giá, tay cầm bình rượu.

Hương rượu tỏa ra, đậm đà ngất ngây.

Mùi thơm vào mũi, Thanh Lâm không khỏi bật thốt lên: “Rượu ngon.”

Tiều phu kia bèn nhìn hắn: “Hóa ra là người hiểu rượu. Hiếm khi gặp được bạn rượu, chằng bằng qua đây uống một chén đi.”

Thanh Lâm nghe hắn nói vậy bèn xuống ngựa, tiện tay vung lên, con ngựa kia đã hóa thành một chú ngựa gỗ nho nhỏ, hạ xuống lòng bàn tay hắn.

Thanh Lâm cất con ngựa gỗ đi, tiều phu kia chẳng cố kỵ gì, chỉ mở to đôi mắt sáng nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, hoàn toàn không sợ hãi.

Thanh Lâm bèn hỏi: “Ngươi không sợ ta à?”

Tiều phu hỏi ngược lại: “Có gì phải sợ?”

“Ta là người tu tiên.”

Tiên đạo vô tình, tiên nhân chưa bao giờ là người lương thiện mà có đủ cả thiện cả ác.

Nhưng do tiên nhân vốn rất cường đại, không luật lệ nào giới hạn được, không cách nào trói buộc, cho nên tính cách càng bị phóng đại, hết sức kiêu ngạo.

Nếu gặp được thiện tiên còn đỡ, nếu gặp ác tiên, thậm chí có kẻ nói một lời không hợp là động thủ giết người, cũng chẳng thiếu kẻ không buồn nhiều lời trực tiếp ra tay giết người.

Chính vì vậy phàm nhân thấy tiên nhân đều lảng tránh, ít người chủ động mời như tiều phu.

Tuy Thanh Lâm tự thấy mình tốt tính nhưng cũng không hy vọng xa vời phàm nhân thấy mình đều chủ động nhiệt tình, nên mới hỏi câu ấy.

Tiều phu bèn nói: “Ngươi ngửi thấy mùi rượu, nếu ta không mời ngươi, ngươi lại muốn uống, vậy chẳng phải càng có lý do giết ta? Vậy chẳng bằng ta chủ động mời có lẽ còn thoát chết.”

Thanh Lâm cười ha hả: “Nói thì nói vậy nhưng không mấy ai gặp tiên mà không sợ nguy hiểm. Nếu ngươi đã có lòng, vậy ta cũng không khách khí.”

Nói xong đã đi tới cầm bình rượu của tiều phu lên, chẳng chê việc y vừa uống, ngửa đầu lên nốc.

Rượu chảy vào ruột gan khiến ngực nóng bỏng, Thanh Lâm chỉ cảm thấy dư vị còn mãi không ngừng, cười nói: “Ta chưa từng uống thứ rượu này, do ngươi tự ủ à? Tay nghề tốt lắm.”

Tiều phu không buồn để ý, chỉ ngồi tựa vào lan can, mắt nhìn phương xa, miệng lẩm bẩm: “Ta có một bình rượu, đủ tẩy sạch phong trần, nghiêng cả sông cả biển, tặng người trong thiên hạ.”

Thanh Lâm nghe vậy ngẩn ra, bật thốt lên: “Thật khí phách! Rượu đã ngon, thơ lại càng hay. Ta chưa từng nghe bài thơ này, do ngươi làm?”

Tiều phu lắc đầu: “Người khác làm, ta không dám chiếm công.”

Thanh Lâm chăm chú quan sát tiều phu một lúc.

Thế giới hiện giờ, thế nhân sinh sống cũng khó khăn, phải khổ cực kiếm kế sinh nhai, ít đọc sách vở.

Tuy tiều phu này nói bài thơ đó không phải do hắn làm, nhưng nghe lời nói, nhìn khí độ của hắn, rõ ràng không phải người thường.

Thanh Lâm đã cảm thấy hứng thú về y, bèn nâng cốc luận thơ với y, không ngờ lại phát hiện tài năng và học vấn của người này cực cao, hiếm thấy trên cõi đời này, quả thật không phải người bình thường, vì vậy càng thấy hứng thú với y.

Uống xong rượu, ăn xong thịt, xé một cái chân thỏ rồi tự mình nghênh ngang bỏ đi.

Ba ngày sau, Thanh Lâm lại đến, lần này hắn trực tiếp xuất hiện trong nhà tiều phu, một căn nhà gỗ nho nhỏ lụp xụp.

Mang theo một con dê.

Tiều phu không buồn hỏi hắn làm sao mà tìm được mình, chỉ lấy rượu mà mình ủ từ trước ra.

Vậy là một người chi rượu, một tiên chi thịt, hai người cứ thế ngấu nghiến cực nhanh.

Cứ thế, Thanh Lâm biết tiều phu tên là Bạch Vũ, là một phàm nhân đột nhiên xuất hiện ở Vân Lâm nửa năm trước. Nói đột nhiên xuất hiện là vì chính y bảo mình tỉnh lại ở đây, đã quên mất ký ức trước kia.

Thanh Lâm không truy hỏi, say rượu lại đi.

Sau đó mỗi lần Thanh Lâm lên đường hay trở về đều đến chỗ của tiều phu, dùng thịt đổi lấy rượu.

Ngày qua ngày, tình bạn của hai người cũng càng ngày càng tốt.

Mỗi khi chè chén lại nói một số chuyện đời.

Thanh Lâm sẽ tán gẫu với đối phương chuyện Thiên Cơ môn, tiều phu cũng kể lại chuyện mà mình từng gặp.

Điều khiến Thanh Lâm kinh ngạc nhất là tuy Ninh Dạ còn nhỏ tuổi nhưng lại rất từng trải, thậm chí Thanh Lâm chưa từng nghe tới rất nhiều chuyện mà y kể.

Trong số đó có một số việc mà cả tiên nhân cũng không cách nào làm được, ví dụ như mạng lưới có thể giúp những người ở những nơi khác nhau trao đổi bằng giọng nói.

Cũng có một số việc tiên nhân có thể làm được, ví dụ như cơ quan tinh xảo có thể bay lên trời lặn xuống đất, hay vũ khí tầm xa giết người trong vô hình, vân vân.

Đại đa số thời điểm pháp luật chỉ coi những chuyện này là do đối phương bịa ra. Chẳng qua câu chuyện mà Ninh Dạ sáng tạo rất hoàn chỉnh, cũng khá hiếm thấy, vì vậy một bên nói tới mức hứng thú, một bên nghe tới mức hứng khởi, vì vậy hai người cũng thành tâm đầu ý hợp.

Thanh Lâm biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bình thường, dù sao người phàm thôn quê bình thường khó mà có kiến thức như vậy. Cho dù là bịa chuyện, chẳng có ai bịa được nhiều chi tiết thú vị như vậy -- huống hồ y còn tự nói mình mất trí nhớ.

Vấn đề ở chỗ, hình như đối phương cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.

Cứ như đang nói dối, biết rõ lời nói dối này có sơ hở, nhưng ta chẳng muốn sửa.

Mà Thanh Lâm cũng là người thoải mái, đối phương không nói, hắn cũng chẳng hỏi, vì vậy hai người nằm trong một trạng thái không nói mà ngầm hiểu.

Một năm sau.

Một buổi sáng yên tĩnh.

Ninh Dạ đang ngồi trong nhà, thứ bất ngờ nhất là trước mặt hắn có một vật đang lơ lửng, đó là một tấm gương đồng cổ kính. Tấm gương đồng này trang nghiêm cổ xưa, ẩn hầm ngàn vạn loại hình tượng, nhưng chỉ ẩn chứ không phát, trong gương không ngừng lấp lóe đủ loại hình ảnh kỳ diệu nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, không cách nào dự đoán.

Chợt nghe một tiếng ầm vang lên, một vật từ trên trời giáng xuống khiến nóc nhà của y thủng một lỗ lớn.

Ninh Dạ giật mình, phát hiện người tới là Thanh Lâm.

Toàn thân hắn ướt đẫm máu tươi, khi rơi xuống đất vẫn còn đang cười nhưng sau đó thấy tấm gương cổ kia lại ngây ra như phỗng: “Côn Lôn kính?”

Côn Lôn kính là một trong những thần vật nằm tại Thiên Cơ điện.

Thiên Cơ điện là thánh vật vô thượng do Thiên Cơ môn dốc toàn bộ lực lượng một giới chế tạo nên, bên trong có vô số ảo diệu, tên gọi mang ý nghĩa hàng ngàn loại cơ quan. Trong Thiên Cơ điện có mười thần vật, mỗi thứ có năng lực khác nhau, Côn Lôn kính chính là một trong số đó.

Trong truyền thuyết thời thượng cổ, bảo vật này có năng lực đi xuyên qua thời gian không gian. Có lẽ truyền thuyết có chỗ khuếch đại, dù sao dẫu ở thế giới này cũng có nghịch lý thời gian, nhưng đúng là nó có thể xuyên qua hàng ngàn không gian.

Chính vật này đã đem Ninh Dạ từ thế giới trước đây của hắn sang tới nơi này. Chẳng qua lần đi xuyên không gian kia cũng đã hao sạch năng lượng được tích cóp suốt vạn năm của Côn Lôn kính, trong thời gian ngắn nó không thể tái hiện năng lực đi xuyên qua thời không.

Khoảnh khắc thấy Côn Lôn kính, Thanh Lâm bỗng hiểu rõ.

Hai người bốn mắt, cứ thế nhìn nhau.

Đột nhiên, Thanh Lâm mỉm cười.

Hắn ho ra một ngụm máu, nói: “Giờ thì ta biết... vì sao ngươi lại muốn làm bạn với ta rồi...”

Tuy hắn là tu sĩ nhưng bị thương rất nặng, không cách nào sử dụng pháp thuật, sống được hay không đã khó mà đoán nổi. Hơn nữa sau khi mình phát hiện bí mật quan trọng của đối phương như vậy, hắn đã chẳng còn hy vọng xa vời gì nữa.

Hắn bình tĩnh nhìn Ninh Dạ, nói: “Giúp ta một chuyện được không? Sau khi giết ta, ngươi hãy đưa thi thể của ta tới Thiên Cơ môn. Nể tình ngươi đưa ta trở về, sư phụ sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử. Thiên Cơ điện ở trên người ngươi, chẳng khác nào trở lại Thiên Cơ môn.”

Ninh Dạ chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn.

Trên tay y là con dao bổ củi.

Chỉ cần nâng tay lên hạ dao xuống, mọi chuyện đều được giải quyết.

Thanh Lâm bình tĩnh nhìn y, như đang chờ đợi vận mệnh của bản thân.

Thậm chí hắn còn đang cười, đó là nụ cười vui mừng.

Hắn nói: “Ra tay đi.”

Hắn không hy vọng Ninh Dạ sẽ bỏ qua cho mình.

Ninh Dạ chậm rãi cầm dao bổ củi, chỉ về phía Thanh Lâm.

Tay y run rẩy.

Sau đó y vung đao.

Xoạt!

Nhát đao thô kệch cắt đứt quần áo Thanh Lâm, để lộ ra vết thương chi chít bên dưới.

Y đi tới, lấy sọt thuốc ra, bắt đầu bôi thuốc cho Thanh Lâm.

“Ngươi...” Thanh Lâm ngạc nhiên.

“Im đi!” Ninh Dạ trầm giọng nói: “Giúp ta một chuyện, ổn định hơi thở, vận khí. Tuy ta không phải tiên nhân nhưng cũng biết một chút về chuyện chữa thương, chỉ cần ngươi phối hợp...”

Cứ như vậy, Thanh Lâm sống sót.

Ninh Dạ chăm sóc hắn bảy ngày.

Đến ngày thứ ba, Thanh Lâm đã có thể sử dụng pháp thuật, nhưng hắn chẳng làm gì, chỉ ngoan ngoãn làm một bệnh nhân đúng với chức trách, lặng lẽ phối hợp.

Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói chuyện.

Sau bảy ngày, thương tích trên người Thanh Lâm đã khỏi.

Ngày khỏi bệnh, Thanh Lâm biến mất.

Cứ thế đột nhiên không thấy đâu, không chào không hỏi một câu.

Nhìn cái giường trống trơn, Ninh Dạ thở dài, ngồi xuống.

Ngày đó, y ngồi im rất lâu.

Ba ngày sau, Thanh Lâm xuất hiện.

Nhìn thấy Ninh Dạ, câu đầu tiên mà hắn nói là: “Theo ta lên núi, sư phụ muốn gặp ngươi.”

——————————————

Trong căn phòng yên tĩnh, Tân Nhiễm Tử nhìn Ninh Dạ.

“Nếu không có chuyện ngày hôm đó, cậu có nói ra chuyện Thiên Cơ điện không?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đệ tử không biết.”

“Không biết?”

“Không biết.” Ninh Dạ trả lời khẳng định: “Lòng người khó dò, chuyện tiên nhân còn không làm được, một phàm nhân như đệ tử cũng không làm được. Đệ tử không hiểu người khác, thậm chí không hiểu bản thân mình.”

“Nhưng cậu vẫn quyết định mạo hiểm?”

“Vì huynh ấy là bằng hữu của đệ tử.”

Tân Nhiễm Tử mỉm cười: “Trong lòng cậu, bằng hữu quan trọng hơn Thiên Cơ điện?”

“Đúng!” Ninh Dạ trả lời nghiêm túc.

Ánh nến chiếu rọi gương mặt kiên nghị của Ninh Dạ.

Tân Nhiễm Tử rất thỏa mãn.

Ông có tu luyện bí thuật, có thể nhận ra những lời mà Ninh Dạ vừa nói rất chân thành.

Chuyện này khiến Tân Nhiễm Tử rất hài lòng: “Tốt lắm, có tình có nghĩa nhưng không phải người ngốc nghếch. Cần cẩn thận thì cẩn thận, cần mạo hiểm thì mạo hiểm, chẳng trách Thiên Cơ điện lại chọn con làm chủ nhân.”

Tân Nhiễm Tử nói xong giơ ngón tay chỉ vào Thiên Cơ điện, chỉ thấy trong điện lấp lánh ánh sáng, sau đó một tấm gương đồng cổ kính xuất hiện từ trong điện.

Tân Nhiễm Tử thổn thức: “Côn Lôn kính...”

Như cảm thụ được tiếng gọi của Thiên Cơ môn, Côn Lôn kính vang lên tiếng reo vang lanh lảnh, khiến người ta cảm thấy nó đang vui mừng, trên kính còn xuất hiện rất nhiều chữ viết màu vàng kim kỳ lạ, quay vòng trong hư không.

“Vấn Thiên thuật!” Thấy những chữ viết vàng kim trên chiếc kính cổ Côn Luân, Tân Nhiễm Tử kích động tới mức run rẩy.

Thiên Cơ môn có Cửu Thiên Thần Thuật, lần lượt ứng với chín bảo vật trong Thiên Cơ điện, chỉ có một món thần vật không có pháp thuật.

Nhưng sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, Cửu Thiên Thần Thuật cũng thất truyền theo.

Bây giờ Thiên Cơ môn chỉ còn lại bản thiếu của ba loại thần thuật, Vấn Thiên thuật chính là một trong số đó.

Dựa vào bản thiếu của Vấn Thiên thuật, Thiên Cơ môn từ đệ nhất tiên môn thời thượng cổ từ từ chuyển thành môn phái nhỏ chủ yếu dựa vào bói toán xem quẻ, thứ yếu thì dùng cơ quan thiết bị.

Còn bây giờ thứ xuất hiện trên tấm kính cổ Côn Luân chính là Vấn Thiên thần thuật hoàn chỉnh.

Vấn Thiên thần thuật là thuật bói toán. Nghe nói khi tu luyện tới mức tận cùng có thể biết cả quá khứ tương lai. Côn Luân kính có năng lực thời gian không gian, đạo về thời gian của nó không phải đi xuyên qua thời gian mà là tiên đoán.

Vấn Thiên thần thuật hoàn chỉnh kết hợp với Côn Luân cổ kính, nghe nói có thể biết cả quá khứ và tương lai -- Đương nhiên không phải chuyện gì cũng biết, không thì Thiên Cơ môn thời thượng cổ đã chẳng tới mức bị diệt vong.

Đáng tiếc, do Côn Lôn kính đã nhận Ninh Dạ làm chủ nhân, dù là Tân Nhiễm Tử cũng không thể sử dụng Côn Lôn kính để bói toán. Thế nhưng nhận được Vấn Thiên thuật hoàn chỉnh, Tân Nhiễm Tử đã thấy đủ rồi.

Ánh mắt ông nhìn về phía Ninh Dạ càng lúc càng ấm áp. “Con làm tốt lắm, từ nay trở đi con chính là đệ tử thứ chín của ta. Nhớ phải giữ bí mật chuyện Thiên Cơ điện, không thể để những người khác biết.”

Từ ngày đó trở đi, Ninh Dạ chính thức bước vào Thiên Cơ môn.

Thiên Cơ môn là môn phái nhỏ, nhân số không nhiều, chưởng giáo Tân Nhiễm Tử có tổng cộng chín đồ đệ, thêm vào các đệ tử phân chi và tôi tớ, toàn bộ Thiên Cơ môn chỉ không hơn trăm người.

Tuy vậy nội bộ Thiên Cơ môn vẫn khá hòa thuận.

Tân Nhiễm Tử cực kỳ coi trọng Ninh Dạ, coi y là người mà tương lai sẽ phục hưng Thiên Cơ môn, vì vậy Ninh Dạ được đối xử cực tốt, có bảo vật tự nhiên nào sẽ lập tức nghĩ đến hắn. Ninh Dạ vốn chỉ có tư chất bình thường, nhưng được Tân Nhiễm Tử dốc lòng bồi dưỡng, tiến cảnh cũng cực kỳ nhanh chóng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Hồ Yến Hoa nằm ở phía nam Thiên Cơ sơn, nơi này là vùng đất sông nước. Lật Thủy hà chảy từ trên xuống, thế nước cuồn cuộn, chảy vào hồ Yến Hoa, bị địa hình rắc rối phức tạp của nơi đây chia thành nhiều dòng chảy, làn nước cũng chậm lại, đổ vào đất đai xung quanh, cũng tạo thành một khu vực phì nhiêu.

Lúc này một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ đang chậm rãi chạy trên mặt sông, thi thoảng lại tung lưới đánh cá xuống.

Trong quán trà nhỏ bên cạnh có vài vị khách qua đường đang nghỉ chân uống trà.

Người ngồi ngoài cùng là nữ, tuy giới nữ nhưng cao to vạm vỡ, cường tráng như trâu. Quan trọng nhất là vừa uống trà lại vừa móc chân, thỉnh thoảng còn đưa lên mũi ngửi ngửi, có vẻ rất hưởng thụ, hành động thô lỗ chẳng khác gì đàn ông con trai.

Người ngồi cùng cô nàng này là một thư sinh và một cô gái mặt tròn.

Thư sinh kia phe phẩy quạt giấy, mỗi khi cô nàng cao to như quả núi kia giơ bàn tay vừa gãi chân lên, hắn lại vẫy mạnh cây quạt vài cái, có lẽ muốn thổi bay mùi thối kia đi.

Cô gái mặt tròn lại đang nâng cằm, đờ ra tại chỗ, không biết đang nghĩ điều gì.

Bên cạnh chỗ ngồi còn một ông lão lưng còng đang ngồi ăn lạc, thấy trong đĩa không còn bao nhiêu lạc nữa, lão ta bèn hô lên: “Tiểu nhị, thêm một đĩa lạc, một bình rượu.”

“Vâng, vâng.” Tiểu nhị đi ra, là một cậu nhóc trẻ tuổi, gương mặt thanh tú.

Cậu ta đưa đĩa lạc và rượu cho ông lão lưng còng, chỉ có điều động tác cậu ta hết sức vụng về, tay lệch đi, không ngờ rượu trong bình lại đổ lên người ông lão.

Ông lão tức giận: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy?”

Tiểu nhị vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Nói xong đã giơ cái khăn lau màu cháo lòng trên tay lên định lau rượu rơi trên người lão ta.

Lão già lưng còng kia hùng hùng hổ hổ cả nửa ngày mới dịu cơn tức, nói: “Mang thêm một bình nữa tới đây, tính tiền cho ngươi.”

“Vâng vâng.” Tiểu nhị kia vội vàng đi xuống lần nữa để lấy rượu.

Cô gái mặt tròn bên cạnh thấy vậy hơi tức giận: “Lão già kia đúng là khinh người quá đáng.”

Cô nàng lực lưỡng đang móc chân miệng cong lên: “Đừng lo chuyện bao đồng.”

Vị công tử cầm quạt giấy bên cạnh lắc đầu: “Có câu rằng muốn tu thân trước hết cần phải làm cho mình ngay thẳng, thân có uất giận, lòng không ngay thẳng được; có sự sợ hãi, lòng không ngay thẳng được; có điều ham muốn, lòng không ngay thẳng được; có sự lo lắng, lòng không ngay thẳng được. Nếu tâm trí không để vào đó, thì dẫu nhìn mà chẳng thấy, dẫu để tai mà chẳng nghe, dẫu ăn mà chẳng biết mùi vị. Như vậy nên gọi là tu thân cốt ở chỗ làm cho lòng mình ngay thẳng... Tiểu sư muội, đừng dây vào chuyện phiền toái.”

Cô gái mặt tròn cười lạnh: “Thẩm Lâm Tân, chỉ có huynh mới lắm mồm thế thôi. Nếu thật sự không dây vào chuyện phiền toái, vậy lần này chúng ta hạ sơn làm cái gì? Còn nữa, bây giờ muội không phải tiểu sư muội mà là bát sư muội!”

Câu nói cuối cùng được nhấn mạnh.

Vị công tử cầm quạt giấy kia bèn cười hì hì: “Sư muội nói đúng lắm, là huynh nhiều lời rồi.”

“Hừ.” Cô gái mặt tròn bèn khoanh tay, tiếp tục đờ người ra, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt hồ.

Trên mặt hồ, ngư dân trên thuyền còn đang đánh cá, bầu không khí yên tĩnh hài hòa.

Nhưng đúng lúc này, mặt hồ đột nhiên dậy sóng, không có gió mà một cơn gió đột nhiên dâng cao ngất trời, tạo thành một làn nước khổng lồ ập xuống chiếc thuyền đánh cá kia.

“Đến rồi!” Chứng kiến cảnh này, cô gái mặt tròn không những không hoảng sợ mà còn hưng phấn hẳn lên.

Sóng lớn cuồn cuộn, từ trong hồ có một con cá lớn màu trắng như tuyết nhô ra, cảnh tượng hết sức mỹ lệ. Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau nó mở to cái miệng lớn, để lộ hàm răng dày đặc.

Cưỡi lên gió, xẻ đôi sóng, đã cắn thẳng về phía thuyền ngư dân.

Ông lão ngư dân đứng trên mũi thuyền cũng rất cường tráng, mặt vuông tai lớn, hình thể cao to, nhìn là biết người này uy vũ mạnh mẽ. Nhưng dù vậy, theo lý mà nói khi thấy cảnh này ông ta cũng phải sợ tới mức rụt cổ lại.

Nhưng ông ta thì không, chứng kiến con cá màu trắng kia xuất hiện, ông ta còn cười lớn nói: “Rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi!”

Nói đoạn giẫm mạnh xuống mũi thuyền, con thuyền kia đột nhiên chìm xuống một quãng, người đã bay lên trên không, lao về phía con cá lớn trắng như tuyết, đấm một cú ra.

Cú đấm này trông rất bình thường nhưng khi đánh lên người con ngư yêu màu trắng kia lại lóe lên một luồng điện màu tím, đánh cho con ngư yêu kêu lên the thé.

Ngư yêu kia lập tức biết không ổn, không quấn lấy chiến đấu tiếp mà quay người định bỏ chạy.

“Định chạy à!” Trên thuyền đánh cá lại xuất hiện một người, là một gã mập trắng trẻo, trông như một phú ông.

Hắn chỉ tay vào mặt hồ, chỉ thấy trên mặt hồ sóng gợn lao xao, đã tạo thành một màn nước che trời, ngư yêu kia vốn tinh thông thủy tính nhưng đánh vào màn nước kia vẫn không ra được.

“Nghịch Thủy trận!” Ngư yêu bật thốt lên bằng tiếng người: “Các ngươi là người của Thiên Cơ môn.”

“Ai da, khiến ngươi nhìn ra rồi, ánh mắt tên tiểu yêu nhà ngươi đúng là không tệ.” Gã béo trắng trẻo kia cười nói, hắn là lục đệ tử của Thiên Cơ môn, Phong Bất Đình, giỏi về trận đạo, thời khắc này hắn vừa ra tay đã khóa chặt đường bỏ trốn của ngư yêu kia.

Gã cao to mặt vuông tai lớn lúc trước đã cười ha hả đấm liền vài cú, mỗi cú đấm đều như mặt trời giữa bầu trời, sấm sét cuồn cuộn: “Ngư yêu nhà ngươi làm hại thôn làng, ăn vô số người, hôm nay là ngày chém đầu nhà ngươi!”

Ngư Yêu kinh hãi: “Diệu Nhật quyền, Thiên Lôi chú, ngươi là đại đệ tử của Tân Nhiễm Tử, Triệu Long Quang!”

“Biết nhiều đấy!” Thế quyền của Triệu Long Quang càng lúc càng mạnh mẽ.

Đồng thời trên thuyền đánh cá đã có thêm một người đàn ông áo xám, giơ tay đánh ra từng dây thừng bằng gió, cuốn về phía ngư yêu.

Hắn tên là Doãn Thiên Chiếu, đứng hàng thứ bảy trong Thiên Cơ môn, giỏi về pháp thuật trói buộc.

Nhưng hắn vừa ra tay vây trói, Triệu Long Quang đã đấm một cú đánh tan đám giây thừng gió kia, kêu lên: “Không cần sư đệ, mình huynh cũng đối phó được với nó rồi, đệ cứ ở bên cạnh canh gác là được.”

Nghe nói vậy, cô gái mặt tròn trong quán che trán: “Đại sư huynh lại thế rồi.”

Cô gái mặt tròn này chính là con gái duy nhất của Tân Nhiễm Tử, đứng thứ tám trong chín đệ tử.

Triệu Long Quang là người hiếu chiến nhất, có thể đơn đấu thì tuyệt đối không quần chiến.

Tuy thực lực ngư yêu này khá mạnh nhưng cũng là cảnh giới Hoa Luân như hắn, có gì phải sợ.

Thời khắc này Triệu Long Quang ra tay điên cuồng, tiếng sấm cuồn cuộn, đánh tới mức trời đất biến sắc, ngay cả dân chúng gần đó cũng bị dọa cho phát sợ, lao nhao tìm chỗ tránh né. Ngay cả tiểu nhị và ông lão lưng còng kia cũng sợ tới mức rụt cổ dưới bàn run lẩy bẩy.

Bên phía này, Triệu Long Quang vẫn đang hăng say đại chiến với ngư yêu. Tuy yêu lực của ngư yêu rất cường đại nhưng rốt cuộc dần dần không địch nổi. Mắt thấy Triệu Long Quang lại đấm một cú cực mạnh, trong lòng nó nổi ý liều mạng, đột nhiên há miệng phun ra một hạt châu đỏ ngòm, rong hạt huyết châu kia lại bắn ra một mũi tên bắn, trúng ngay Triệu Long Quang.

Ngư yêu vui mừng: “Trúng Tinh Huyết tiễn của ta, xem ngươi làm sao thoát chết!”

Không ngờ thân thể Triệu Long Quang chỉ lay nhẹ rồi cười gằn nói: “Ngươi đã nghe tới tên ông đây, thế mà không biết ông đây còn một biệt hiệu là Thị Yêu Chi Long à?”

Cái gì?

Lúc này nó mới nhớ ra có lời đồn hình như Triệu Long Quang có dị huyết bẩm sinh, vừa ra đời đã mang huyết mạch yêu quái, vì vậy không sợ nhất là độc của yêu, vốn tưởng là lời đồn bậy, không ngờ lại là thật.

Ngư yêu kia ngẩn ra, đã thấy cú đấm của Triệu Long Quang đánh thẳng xuống làm đầu của nó lõm vào một khoảng. Ngư yêu biết đã không còn cơ may, ngưng tụ tất cả yêu lực, máu tươi bắn về phía Triệu Long Quang như mưa tên, đáng sợ nhất không phải uy lực của mũi tên này là mà yêu huyết có độc.

Triệu Long Quang lại như không có cảm giác gì, mặc cho những mũi tên máu đó bắn vào cơ thể, đã đánh chết ngư yêu tới mức triệt để, tiện tay nắm lấy yêu đan. Hắn nhìn yêu đan đã xẹp gần hết, lắc đầu: “Đáng tiếc, bị nó dùng quá nhiều, cuối cùng cũng không được hoàn hảo.”

Nói xong đã cưỡi gió đạp sóng đi lên trên bờ.

“Đại sư huynh thật lợi hại!” Tân Tiểu Diệp đã chạy tới. “Biết ngay có đại sư huynh ra tay là sẽ giải quyết được ngư yêu này mà. Chúng ta đến đây vốn là dư thừa rồi, còn bố trí ba lớp nữa, đúng là dư thừa.”

Không ngờ vừa nói xong câu này đã thấy Triệu Long Quang biến sắc: “Tránh ra!”

Nói đoạn đẩy Tân Tiểu Diệp ra ngoài.

Chỉ thấy một luồng chất lỏng màu đen bắn thẳng tới, bay qua chỗ Tân Tiểu Diệp vừa đứng, đánh trúng một cái cây, khiến toàn bộ gốc cây lớn đó lập tức khô hèo.

Cùng lúc đó, cô nàng cao to và công tử cầm quạt giấy đã cùng xuất thủ đánh về phía bụi cỏ cách đó không xa. Một con rắn lớn chui từ trong bụi cỏ ra nhưng không ham chiến mà nhanh chóng bỏ trốn, tốc độ như gió cuốn, trong lúc nhất thời cô nàng cường tráng và công tử cầm quạt giấy đều không đuổi kịp.

Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện từ chân trời, ‘xoạt’ một tiếng đã hạ xuống, chém ngay chỗ 7 tấc của con rắn lớn, một kiếm chia thành hai nửa. Con rắn lớn lăn lộn phun ra vô số chất dịch có độc, kiếm quang lấp lóe, không giọt máu nào chạm được tới đối phương.

Sau khi kiếm quang ngừng lại mới phát hiện đó là một chàng trai áo trắng cầm kiếm, cũng là người tuấn tú hiếm thấy, khi hạ xuống còn rất tao nhã hất tóc một cái.

“Nhị sư huynh lợi hại quá!” Tân Tiểu Diệp vui vẻ kêu to.

Tam đệ tử Thẩm Lâm Tân ra vẻ coi thường phe phẩy quạt giấy: “Khoe mẽ!”

Chàng trai thích khoe mẽ này tên là Lâm Vũ Phong, giỏi về kiếm đạo, có biệt hiệu là Ngự Phong Kiếm, có thể thấy hắn xuất kiếm nhanh tới mức nào.

Lúc này Lâm Vũ Phong dáng dấp tiêu sái đi tới: “Quả nhiên còn một con yêu tinh ẩn nấp ở gần đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát nổi khoái kiếm của ta.”

“Phải là không thoát nổi tính toán của tiểu sư đệ mới đúng.”

Bên cạnh Lâm Vũ Phong đã có thêm một người, không ngờ lại là Thanh Lâm.

Cô nàng móc chân ở đằng kia đã lấy một vật từ người con rắn lớn, chính là viên độc hoàn ngưng tụ tinh hoa của con rắn này.

Tiện tay ném một cái, nhưng lại vứt cho hầu bàn ở bên cạnh: “Này, thứ đệ muốn đây.”

Tiểu nhị trong quán chính là Ninh Dạ, y nhận độc hoàn, mỉm cười vui vẻ: “Đa tạ ngũ sư tỷ.”

Cô nàng móc chân tên là Sơn Nhu, đứng thứ năm trong Thiên Cơ môn.

Lần trừ yêu này, chín đệ tử của Thiên Cơ môn đều đến đủ.

Ông lão lưng còng bên cạnh sợ tới mức run lên lẩy bẩy, chạy tới quỳ xuống chân Ninh Dạ: “Lão đây không biết ngài là tiên nhân, vừa rồi đã mạo phạm, kính mong tiên nhân tha mạng!”

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Không sao, người không biết không đáng trách.”

Ông lão lưng còng kia thở phào một hơi, đang định đi khỏi.

Ninh Dạ lại nói: “Ta đâu có cho ngươi đi, ta có thể không tính toán chuyện ngươi vô lễ với ta nhưng lại không thể bỏ qua chuyện ngươi dung túng yêu ma hại người.”

Ông lão lưng còng ngơ ngác, thân thể đột nhiên cứng đờ, ngay cả những người khác trong Thiên Cơ môn cũng chấn động, cùng bao vây lại.

Lão ta quay sang nhìn Ninh Dạ: “Lão đây không hiểu tiên trưởng đang nói gì. Rõ ràng các vị tới trừ yêu mà, lão đây là người chứ nào phải yêu.”

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Ngươi có thể giả bộ tiếp nhưng nếu ngươi nghĩ xem, nếu chỉ đối phó với hai con yêu quái bình thường, Thiên Cơ môn chúng ta có cần phái toàn bộ môn hạ đệ tử tới không?”

Ông lão kia đột nhiên biến sắc, thân thể ưỡn thẳng: “Thiên Cơ môn quản nhiều chuyện quá rồi đấy!”

Sau khi thân thể lão ta ưỡn thẳng, cái bướu sau lưng đột nhiên nổ tung, không ngờ từ trong đó lại có vô số yêu quái ong xông ra, lít nha lít nhít, lao thẳng về phía đám người. Mỗi con ong đều to như nắm đấm, tốc độ cực nhanh, độc châm của nó thậm chí phá được chân cương hộ thể.

Biến cố đột ngột này khiến đám người Triệu Long Quang không kịp đề phòng, lập tức ra tay né tránh.

Triệu Long Quang có yêu huyết trời sinh, không sợ yêu độc, nơi quyền phong đánh tới, lũ ong yêu đều toi mạng; Lâm Vũ Phong vận kiếm quang, ngăn cản tất cả ong yêu ngoài tấm tàm kiếm; Thẩm Lâm Tân lại hạ giọng quát một tiếng, xung quanh người đã xuất hiện từng ký hiệu phù chú màu bạc kỳ lạ khiến đám ong yêu kia không thể tới gần.

Thanh Lâm thì thân thể như bông liễu bay lượn theo làn gió, không con ong yêu nào đuổi kịp hắn.

Đệ tử thứ năm Sơn Nhu lại là đơn giản nhất, gầm lên một tiếng như hổ, thân thể đã biến thành da đồng xương sắt. Những mũi châm độc kia có thể phá được cương phong như không thể đâm rách làn da của cô nàng.

Phong Bất Đình phóng ra một trận pháp trên người, bảo vệ bản thân; trên người Doãn Thiên Chiếu xuất hiện một làn gió xoáy, tất cả ong yêu bị chui vào gió xoáy đều bị hất văng ra ngoài.

Dải lụa sặc sỡ trong tay Tân Tiểu Diệp múa lượn, nơi nó đi qua, ong yêu lao nhao rơi rụng. Cô trực tiếp dùng công đối công, tuy Tân Tiểu Diệp đứng hàng thứ tám nhưng dù sao cũng là con gái của Tân Nhiễm Tử, dải lụa trong tay cô là một món pháp bảo hiếm có, đủ để tự bảo vệ bản thân.

Tuy ong yêu rất mạnh nhưng dẫu sao cũng không đối phó được nhiều người cùng lúc như vậy.

Nhưng ngay lúc này, tám người lại cùng biến sắc, hét lớn: “Sư đệ!”

Chỉ thấy không biết Ninh Dạ đã rơi vào tay lão già cao to lưng còng kia từ bao giờ không biết.

Tay của lão ta đặt trên Thiên Linh Cái của Ninh Dạ, cười lên khằng khặc: “Chư vị đều là cao thủ của Thiên Cơ môn, nhiều người đánh ít như vậy thì lão đây làm sao mà địch nổi. Nhưng cũng may, cũng may, cuối cùng cũng có một tên yếu ớt... chưa đạt tới Hoa Luân mà dám tới gây chuyện với lão phu, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.”

Câu cuối cùng là nói với Ninh Dạ.

Thiên Cơ môn có chín đệ tử, tám người khác đều ở cảnh giới Hoa Luân, hơn nữa Triệu Long Quang và Lâm Vũ Phong mạnh nhất đã là Hoa Luân đỉnh phong.

Chỉ có Ninh Dạ yếu nhất, tu luyện ba năm mới chỉ Tàng Tượng đỉnh phong, thiếu chút nữa mới được viên mãn.

Nhưng dù sao Tàng Tượng cảnh cũng chỉ là cảnh giới đầu tiên, còn được gọi là cảnh giới học đồ, làm sao là đối thủ của lão già cũng là Hoa Luân đỉnh phong này, chỉ một chiêu thôi đã bắt được hắn.

Thấy ngươi rơi vào tay kẻ địch, tất cả mọi người đều căng thẳng.

Đám người Tân Tiểu Diệp, Thanh Lâm đã hét lớn: “Ngươi đừng giết hắn, chuyện gì cũng dễ bàn.”

“Bàn cái quái gì, tất cả các ngươi cút đi, không được ở lại đây!” Lão già đã hét lớn.

Đám người không hề do dự, cùng lui về phía sau.

Ninh Dạ đột nhiên nói: “Có một việc, ngươi lầm.”

“Cái gì?” Lão già kia ngơ ngác, không kịp phản ứng lại.

Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Lần trừ yêu vệ đạo này là nhiệm vụ sư phụ giao cho ta, xem như một thử thách của sư môn dành cho ta, vì vậy đây không phải là lo việc bao đồng.”

“Thế thì sao?” Lão già không hiểu.

“Nghĩ là... hai con yêu quái kia có thể do các sư huynh giết, nhưng ngươi, nhất định phải do ta giết.” Ninh Dạ trả lời rất nghiêm túc.

Lão già bị câu nói này của Ninh Dạ làm cho sửng sốt: “Ngươi... ngươi giết ta? Sư phụ ngươi muốn ngươi chết à?”

“Không phải, chẳng qua là sư phụ ta tin tưởng ta thôi. Phải biết, có lẽ đánh bại một người cần có thực lực, nhưng giết một người lại chưa chắc đã cần.” Ninh Dạ cười hì hì nói.

Nghe câu này, trong lòng lão già đột nhiên dâng lên cảm giác bất ổn: “Ngươi...”

Ninh Dạ đã thở dài nói: “Ngươi quên mình đã uống rượu của ta, ăn thức ăn của ta à?”

Lão già kinh ngạc, đột nhiên phát hiện thân thể mình không còn sức lực.

Ninh Dạ nhẹ nhàng thoát khỏi khống chế của hắn, đi tới bên cạnh mọi người.

Tân Tiểu Diệp vừa mừng vừa rợ: “Hóa ra đệ đã phát hiện ra hắn có vấn đề từ trước rồi, còn hạ thuốc vào hắn. Thằng nhóc thối này, được lắm. Làm sao đệ biết?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Yêu quái ăn người chứ không hứng thú gì với của cải. Đệ đã xem tất cả tư liệu mà sư phụ giao cho, phát hiện thời gian vừa qua, hễ là người bị yêu quái ở đây làm hại, thậm chí không thấy tiền bạc hàng hóa đâu. Khi đó đệ đã biết, quá nửa là trong chuyện này còn có người âm thầm quấy phá.”

“Đệ không sợ tìm sai người à?” Sơn Nhu lấy làm lạ.

Ninh Dạ nhún vai: “Ai bảo lão ta giả làm người gù mà không giống. Khi người gù bước đi thân thể sẽ nghiêng về phía trước, dấu chân trước nặng mà sau nhẹ, nhưng người này lại chẳng hề như thế. Thật ra lão ta có thể không để lại dấu chân, nhưng lại muốn giả làm phàm nhân, giả mà không giống. Lúc trước đệ cố tình làm đổ rượu lên người lão ta, lau chùi cho lão, phát hiện cái bướu sau lưng lão có động tĩnh, đã biết người gù này chính là mục tiêu mà đệ muốn tìm.”

“Cho dù thế cũng phải cẩn thận tìm sai người chứ.” Triệu Long Quang cau mày, tuy Ninh Dạ phân tích rất có lý nhưng vẫn có khả năng tìm sai.

Ninh Dạ mỉm cười: “Vì vậy đệ không hạ loại độc đoạt mạng, chỉ khiến toàn thân hắn không còn sức lực mà thôi.”

Người gù kia đột nhiên hiểu ra, cười gằn nói: “Được, được, ngươi giỏi lắm. Nhưng chỉ dùng thứ này mà đòi giết ông đây á, còn kém xa!”

Nói xong thân thể lão ta đột nhiên nổ tung, đã hóa thành một làn khói đen tan ra bốn phương.

“Ảnh Độn thuật? Là người của Ma môn!” Lâm Vũ Phong biến sắc.

Người trong Ma môn cùng hung cực ác, lại nhiều thủ đoạn, giỏi nhất là bỏ trốn giữ mạng. Pháp thuật Ảnh Độn này là một trong những thủ đoạn sở trường của bọn họ, ngay cả thuốc của Ninh Dạ cũng không thể gây ảnh hưởng tới pháp thuật Ảnh Độn của lão ta.

Mọi người không ngờ lão ta còn thủ đoạn này, đành trơ mắt nhìn lão ta chạy mất, cùng ảo não không thôi.

Ninh Dạ lại thở dài: “Tự gây nghiệt, không thể sống. Một... Hai... Ba...”

Ầm!

Phía chân trời đột nhiên có một luồng sáng rực rỡ như mặt trời bùng lên, bên trong lại như có khói độc lan tràn, xen lẫn trong đó là tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của người gù vừa rồi.

Đây là?

Mọi người đang lấy làm khó hiểu.

Ninh Dạ nói: “Lão ấy không nên bắt sống đệ. Đệ không hạ thủ nặng trong rượu và thức ăn, thế nhưng sau khi lão ấy bắt sống đệ thì lại khác... Chỉ có điều, tiếc cho viên độc hoàn vừa tới tay.”

Câu cuối cùng, Ninh Dạ có vẻ khá tiếc nuối.

“Bạch Vũ! Thằng nhãi khốn kiếp kia, có giỏi thì đừng chạy, hôm nay ông đấy không đánh ngươi ba ngày không xuống giường được thì không làm đại sư huynh nữa!”

Theo một tiếng ầm vang vọng, Thiên Cơ đại điện vang lên tiếng gầm hùng hồn phẫn nộ của Triệu Long Quang.

Sau đó là Ninh Dạ chạy thẳng ra ngoài Thiên Cơ đại điện, vừa ôm đầu vừa chạy vừa hô to: “Đại sư huynh tha mạng, đệ thật sự không cố ý. Đệ chỉ tiện tay làm cái cấm chế đó chơi thôi, ai bảo huynh tiện tay.... Ai ui!”

Sau mông đã trúng một chưởng của Triệu Long Quang, Ninh Dạ ôm mông bỏ chạy, chớp mắt đã chạy tới gần khu rừng, biến mất không còn bóng dáng.

Triệu Long Quang mặt mày cháy đen, quần áo thủng lỗ chỗ, người đầy vết đốt, nhìn dáng vẻ như vừa bị lửa đốt. Bị đốt thì không nặng nhưng hình tượng đã mất sạch.

Đặc biệt là hàng ria mép mà hắn yêu thích nhất, bị ngọn lửa của Ninh Dạ đốt mất tới phân nửa, đang đau lòng muốn chết. Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải dạy cho thằng nhãi này một bài học.

Trên bầu trời có vài tu sĩ đang bay lượn luyện kiếm, cầm đầu là Tân Tiểu Diệp.

Quần áo rực rỡ phất phơ theo làn gió, kiếm quang lấp lóe, nhẹ nhàng như yếu, cưỡi gió mà đi, đang chơi đùa vui vẻ lại thấy Triệu Long Quang lao ra. Ánh mắt cô nhìn theo, hạ xuống đất.

Tân Tiểu Diệp đi tới bên cạnh Tân Nhiễm Tử, cười hì hì nói: “Đại sư huynh, sư huynh lại bị cửu sư đệ đùa giỡn à?”

Triệu Long Quang tức đến nổ phổi: “Thằng nhóc hư hỏng này, cả ngày chỉ làm chuyện bàng môn tà đạo linh ta linh tinh, không chịu tu hành nghiêm chỉnh, lại định dùng đồng môn làm thí nghiệm. Ai mà trúng bẫy của nó, nó lại kêu là do tay chân người đó không đứng đắn, đúng là khiến huynh tức chết mất thôi. Hôm nay sư huynh phải thay mặt sư phụ dạy dỗ nó một phen.”

“Thôi đi, lần nào cũng nói rõ ác, lúc ra tay thật lại chẳng thấy huynh dùng sức mấy.” Một cô gái cao to mập mạp từ trên không hạ xuống, chính là Sơn Nhu.

Triệu Long Quang cười khổ nói: “Ngũ muội, câu này của muội sai rồi, mọi người là đồng môn, chẳng lẽ huynh lại ra tay đánh chết nó hay sao? Hơn nữa nếu huynh làm thế thật, sư phụ sẽ đánh chết huynh.”

Lúc này nghe hắn nói vậy, Sơn Nhu càng tức giận: “Sư phụ thiên vị cửu sư đệ, sư huynh cũng thế!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tân Nhiễm Tử bên cạnh gật đầu lia lịa: “Từ khi cửu sư đệ nhập môn, cha chỉ thương một mình đệ ấy, có đồ gì tốt cũng ưu tiên cho đệ ấy, thậm chí chẳng buồn chia cho muội.”

“Đâu chỉ có người, cả tứ sư huynh cũng thế. Lần trước sư huynh ra ngoài kiếm được một phần Cửu Hoàn Thủ Ô, không ngờ lại đưa hết cho mình tiểu sư đệ.” Sơn Nhu cũng đang oán trách.

Dưới trướng Tân Nhiễm Tử có chín đệ tử, chỉ Tân Tiểu Diệp và Sơn Nhu là nữ, vốn là người được yêu thương nhất. Kết quả Ninh Dạ vừa đến đã đoạt luôn danh tiếng của hai cô gái, lúc này giọng nói của cả hai đều có vẻ ghen tị.

Triệu Long Quang cười ha hả: “Hai người đều là sư tỷ, sao phải tính toán như vậy. Mọi người đều là đồng môn, nếu tôn kính yêu mến lẫn nhau mới đúng.”

Sơn Nhu trừng mắt nhìn hắn: “Huynh cũng có khá hơn chút nào đâu. Lần trước cửu sư đệ muốn vẩy của Mặc Giao, chẳng phải huynh cũng lạch bạch chạy đi đại chiến với con Mặc Giao kia ba ngày, còn bóc cả vảy của nó về?”

Triệu Long Quang thấy hai cô gái chung mối thù như vậy vội vàng nói: “Huynh sẽ lập tức tìm cho ra thằng nhóc này, tự tay đánh nó cho muội xem. Hôm nay quyết không thể để nó thoải mái được.”

Nói xong đã chạy vào trong rừng.

Thấy hắn như vậy, Tân Tiểu Diệp và Sơn Nhu nhìn nhau, cùng hô lớn: “Đại sư huynh muốn dạy dỗ tiểu sư đệ, mọi người cùng tới bắt tiểu sư đệ đi!”

Nghe câu nói này lại có vài người từ trên không hạ xuống, lao nhao hô: “Để ta.” Rồi cùng phóng vào trong rừng.

Có vẻ mọi người đều rất hưng phấn với việc dạy dỗ Ninh Dạ.

Tân Tiểu Diệp lao vào trong rừng, thấy khu rừng không có ai cũng không buồn để ý, trực tiếp làm pháp quyết, bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm: “Thiên địa huyền hoàng, không chỗ náu mình, mở!”

Trước mắt đã trở nên sáng trong.

Đôi mắt mỹ miều đảo qua xung quanh, chỉ thấy trên một gốc cây nhỏ trong rừng, Ninh Dạ đang nằm trên cây gác chân nghỉ ngơi.

“Bắt được đệ rồi nhá!” Tân Tiểu Diệp hưng phấn lao tới, lẻn ra sau Ninh Dạ, giơ tay tóm một cái.

Đột nhiên nghe ‘bùm’ một tiếng, Ninh Dạ biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một con heo nhỏ màu hồng nhạt, sau mông nó đang phóng ra một luồng khói cũng màu hồng nhạt, bao phủ quanh người Tân Tiểu Diệp, kèm theo đó là mùi tanh tưởi.

Tân Tiểu Diệp hoàn toàn ngây dại.

Con heo nhỏ còn đang ngơ ngác quay đầu lại nhìn Tân Tiểu Diệp, không hiểu vì sao cô lại gãi mông mình.

Lẽ nào cô ấy thích ngửi mùi của mình?

Thế là nó thả thêm cái rắm nữa, lần này là một cái rắm bảy màu lung linh như cầu vồng, âm thanh màu sắc mùi hương đều có đủ, thậm chí kèm cả chức năng nhuộm màu.

Toàn thân Tân Tiểu Diệp phủ đầy màu sắc.

Cô ngây ra một chốc rồi hét ‘aaaaa’ một lúc lâu: “Tiểu sư đệ! Thằng nhãi khốn kiếp, đệ không xong với tỷ đâu!!!”

Nói xong đã ‘xoạt’ một tiếng bay mất, hiển nhiên cô muốn đi tẩy rửa hậu quả bi thảm do ‘Hương Trần trư’ gây ra.

"Ha ha ha ha!"

Các sư huynh nghe tiếng chạy tới, cất tiếng cười to, vẻ mặt ai nấy đều là cười trên nỗi đau của người khác.

Triệu Long Quang hừ một tiếng, giơ tay tóm một cái vào khoảng không bên cạnh con heo, đã lôi ra người người từ hư không, chính là Ninh Dạ.

“Thằng nhóc thối kia, trêu sư huynh còn chưa đủ, lại trêu cả sư tỷ nữa.” Triệu Long Quang cả giận nói.

“Oan uổng quá, làm sao đệ biết ai sẽ tới bắt mình.” Ninh Dạ ấm ức: “Đệ chỉ muốn kiếm một kẻ chịu đòn thay, ai biết Tân sư tỷ lại trúng chiêu cơ chứ.”

“Thôi đi, nếu đệ không đoán được đã chẳng dùng thủ đoạn ‘Hương Trần trư’ này. Đồng môn có chín người, chỉ có Tiểu Diệp có năng lực quan sát tốt nhất.” Tam đệ tử Thẩm Lâm Tân lạnh nhạt nói toạc nguyên nhân của Ninh Dạ.

Phong Bất Đình lấy làm lạ ôm ‘Hương Trần trư’, nhìn từ trên xuống dưới: “Nhưng này, tiểu sư đệ, rốt cuộc đệ dùng cách gì mà làm được? Không ngờ còn bố trí được cấm chế trên linh thú, chuyện này thật sự rất khó đấy.”

Đạo về cấm chế cũng là đạo về cơ quan, cùng căn nguyên ở trận pháp, cũng thuộc về trận đạo, chỉ có cách dùng khác biệt. Cấm chế cần cơ hội nhất định để phát động, càng đơn giản linh hoạt, cơ quan thì không cần, nhưng càng to lớn hùng vĩ.

Phong Bất Đình giỏi về trận đạo, xét theo uy lực trận đạo thì hắn mạnh hơn Ninh Dạ không biết bao nhiêu lần.

Ninh Dạ lại khác, y thiên về phía cơ quan cấm chế. Thủ pháp của y không thể xét theo uy lực mà càng quỷ dị linh hoạt, đừng nói Triệu Long Quang, thậm chí có lúc cả Tân Nhiễm Tử cũng bị Ninh Dạ lừa, có thể thấy trong phương diện xảo quyệt bí ẩn, Ninh Dạ đã đi tới cực hạn.

Nhưng trận pháp cấm chế cần có nguyên lý vận chuyển nhất định, vì thế rất ít khi dùng trên vật sống. Dù sao linh thú là vật sống, thường không phối hợp.

Vì vậy Phong Bất Đình cũng tấm tắc khen.

Thẩm Lâm Tân cũng tán thành: “Đúng là thủ đoạn của tiểu sư đệ càng ngày càng lợi hại, hèn gì lần trước cái tên giả gù kia lại trúng đòn.”

“Tiếc là còn chưa đủ.” Ninh Dạ lắc đầu: “Theo ý tưởng gốc của đệ vốn không cần dùng tới độc hoàn. Dùng Chiết Quang thuật khiến Nhật Quang tán hòa vào cơ thể đối phương là có thể làm được mà không gây chút động tĩnh nào, một khi bùng nổ, sẽ tọa thành hiệu quả như mặt trời nổ tung, nếu có thể dùng thêm chút mánh khóe chắc còn khống chế được thời điểm phát nổ. Cứ như vậy nếu tương lai muốn đối phó với môn phái đối địch nào, chỉ cần gieo pháp thuật này vào người một đệ tử, đưa vào trong môn phái, khởi động đúng lúc là có thể tạo thành hiệu quả khiến trời đất rung chuyển. Nhưng Nhật Quang tán quá bất ổn, nhất định phải dùng pháp thuật ngưng tụ thành ‘hạt giống Nhật Quang’ mới có thể thực hiện mà không gây chút động tĩnh nào. Còn muốn tạo thành hiệu quả rung chuyển trời đất thì lượng ‘hạt giống Nhật Quang’ đưa vào phải đủ mạnh. Muốn áp chế lực lượng mạnh mẽ như vậy cần lực lượng tương ứng để phối hợp... Nói chung còn rất nhiều vấn đề cần cải tiến. Tiếc là phương pháp này quá ác độc, không thích hợp để thí nghiệm trên người các sư huynh.”

Ninh Dạ đang lắc lư cái đầu nói một tràng thì nghe cái cốp, trên trán đã bị Triệu Long Quang gõ một cái.

Triệu Long Quang lạnh lùng nói: “Suốt ngày nghĩ tới mấy thứ bàng môn tà đạo, không chịu tu luyện đàng hoàng. Đệ xem xem, đã hơn ba năm rồi mà đệ vẫn ở cảnh giới Tàng Tượng, uống bao chỗ tốt mà sư phụ cho đệ, đệ không thấy mất mặt à?”

Ninh Dạ bị sư huynh đánh u đầu, vừa xoa vừa khổ sở nói: “Nói thì nói thôi, đừng có hơi tí là gõ đầu người ta được không? Gõ nhiều thành ngốc đấy. Hơn nữa huyền đạo và trận đạo chính là đạo cơ bản của Thiên Cơ môn chúng ta, sao lại gọi là bàng môn tà đạo được? Đệ nghiên cứu cấm chế, sửa cũ thành mới, phát minh ra Nguyệt Ảnh Hàn Sa, Nhật Quang Tuẫn Bạo, Vô Linh Cấm Chế, có thứ thậm chí các sư huynh chưa từng thấy, đệ chính là thiên tài số một của bản môn.”

Y nói xong câu này, Triệu Long Quang lại không còn gì để nói.

Câu này không sai, với môn phái khác thì những thứ này có lẽ là bàng môn tà đạo, nhưng đối với thiên cơ môn lại là đại đạo chính tông.

Nhưng thằng nhãi nhà ngươi suốt ngày nghiên cứu mấy thứ này, mà lơ là tiến bộ của bản thân, dẫu sao cũng không thích hợp.

Phải biết, cơ quan trận pháp có tốt đến đâu cũng cần có người điều khiển. Không có đủ thực lực cũng chẳng thể chế tạo được trận pháp cường đại.

Tân Nhiễm Tử không giỏi thuyết giáo, đành tức giận nói: “Sư huynh mặc kệ, tóm lại, cho đệ thêm hai tháng. Trong hai tháng này bất luận thế nào cũng phải tăng lên cảnh giới Hoa Luân.”

“Đâu cần vậy chứ?” Mặt mày Ninh Dạ bắt đầu cau có.

Triệu Long Quang càng lúc càng tức giận, gõ lia lịa lên đầu Ninh Dạ: “Bảo đệ tăng cường đại chứ có phải hại đệ đâu, cái đồ không có chí tiến thủ nhà đệ, làm ông đây tức chết mất thôi.”

Đám người Phong Bất Đình lại hiếu kỳ, Nguyệt Ảnh Hàn Sa và Vô Linh Cấm Chế kia là gì, nhưng thấy Triệu Long Quang đang nổi nóng nên không ai dám hỏi.

“Được rồi được rồi.” Những sư huynh đệ khác cùng tới hòa giải.

Cơn giận của Triệu Long Quang vẫn còn chưa hết: “Các sư đệ cũng thế, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chểnh mảng chuyện tu hành. Hôm nay thời gian học buổi chiều tăng gấp đôi!”

Nghe câu này mọi người cùng rên rỉ.

Sơn Nhu tức giận đá một phát vào mông Ninh Dạ, rõ ràng là giận y làm liên lụy đến bản thân. Ninh Dạ đành cười khổ xin lỗi.

“Ơ? Tứ sư đệ, nhị sư đệ với thất sư đệ đâu?” Triệu Long Quang để ý thấy đám người Doãn Thiên Chiếu không có mặt bèn hỏi.

“Nhị ca đang luyện kiếm, tứ ca đi uống rượu, thất đệ thì đương nhiên là tới thăm Thường muội muội của đệ ấy rồi.” Phong Bất Đình cũng là kẻ thích buôn chuyện.

“Gọi hết bọn chúng về đây, mai là đại lễ tế tổ rồi, môn hạ của Thiên Cơ môn không được thiếu một ai!” Triệu Long Quang nói.

“Rõ!” Mọi người cùng đáp lời.

Lúc này Tân Tiểu Diệp vừa tẩy rửa cái rắm của Hương Trần trư xong, đang lao tới đằng đằng sát khí: “Bạch Vũ, tỷ sẽ cho đệ biết tay!”

Ninh Dạ bị dọa cho nhảy dựng lên: “Sư huynh sư tỷ, sư đệ trốn đây!”

Lại ‘xoạt’ một tiếng, chạy mất không còn bóng dáng, phía sau là Tân Tiểu Diệp cầm kiếm đuổi giết điên cuồng.

Các sư huynh nhìn vậy lao nhao lắc đầu, thổn thức không thôi.

“Đúng là tiểu sư đệ vẫn hơi bướng bỉnh.” Lâm Vũ Phong lắc đầu thở dài.

Tiểu sư đệ là người thông minh linh hoạt, lúc bình thường cũng khá trầm ổn, chỉ không biết vì sao y luôn lười biếng trong việc tu hành, khiến mọi người chỉ thấy tiếc vì mài sắt không thành kim.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tân Tiểu Diệp ở đằng khác đi tới, xem ra cuối cùng cô cũng không đuổi kịp Ninh Dạ. Tuy tu vi của cô cao hơn Ninh Dạ, thực lực cũng mạnh hơn y, nhưng chẳng ngăn nổi mấy trò quỷ quái của thằng nhóc này, y lại hiểu rõ địa hình, rẽ trái quẹo phải vài lượt đã không còn bóng dáng. Tân Tiểu Diệp tức giận nói: “Uổng cho cha muội đối xử tốt với nó như vậy, có bảo bối gì cũng cho nó dùng. Kết quả thì sao? Nó suốt ngày ăn chơi lêu lổng như vậy, ăn nhiều đồ tốt thế, cho dù là Hương Trần trư cũng phải lên cấp rồi chứ!”

Con Hương Trần trư nho nhỏ kêu hừ hừ vài tiếng, ý là cô đừng có nói xuông mà không làm.

Chuyện này cũng khiến mọi người càng thêm bất đắc dĩ.

——————————————————

Khi màn đêm buông xuống, Thiên Cơ môn lại trở lại vẻ an lành yên tĩnh bình thường.

Bầu trời của Thiên Cơ sơn được tôn là bầu trời rực rỡ nhất Trường Thanh giới.

Mỗi lúc mặt trăng đi khuất, ánh sao lóng lánh, từng luồng sáng rải xuống, chiếu rọi bóng người, hết sức kỳ lạ, tạo một cảm giác rất thần bí.

Ninh Dạ lặng lẽ ra khỏi Thiên Cơ đại điện, đi tới trong quảng trường, lấy một nắm cát màu xanh đậm rắc xuống. Sau đó y lại tới một gian phòng kín, lại làm vậy. Cứ thế y vừa đi vừa rắc cát xanh lam khắp nơi trong Thiên Cơ môn, còn dùng đất cát che giấu cẩn thận rồi mới lặng lẽ về phòng.

Thành công rồi.

Ninh Dạ vui mừng, đang định làm gì đó lại thấy Tân Nhiễm Tử đang ngồi trong phòng mình, người mặc áo bào bát quái, tay cầm Thiên Cơ côn.

“Sư phụ?” Ninh Dạ ngơ ngác, trong lòng đột nhiên giật thót.

Tân Nhiễm Tử nhìn y, giơ tay ra: “Đưa đây.”

Ninh Dạ không tình nguyện lấy một cái túi ra giao cho Tân Nhiễm Tử.

Tân Nhiễm Tử mở ra xem, thầm lấy làm lạ: “Đây là cái gì?”

Ninh Dạ cúi đầu nói: “Một thứ nho nhỏ do đệ tử tự nghiên cứu.”

Tân Nhiễm Tử vân vê đống cát, cảm nhận cẩn thận, phát hiện không ngờ mình lại không nhận ra nó có chỗ nào huyền bí. Ông lấy làm lạ: “Cái này để làm gì?”

Thấy sư phụ không biết, Ninh Dạ có vẻ rất hưng phấn: “Sư phụ không phận ra à?”

Gương mặt Tân Nhiễm Tử trầm xuống: “Nói mau.”

Ninh Dạ vui vẻ nói: “Đây là Nguyệt Ảnh sa, do con nghiên cứu, tên hay đấy chứ. Còn tác dụng, là để phối hợp với Côn Lôn kính.”

Ninh Dạ nói xong lấy Côn Lôn kính ra, vạch một cái vào khoảng không, tuôn một tràng dài: “Sư phụ, con cảm thấy dùng Côn Lôn kính để tính toán thiên cơ là quá lãng phí. Thật ra thiên cơ hư vô mờ ảo, khó mà dò được thật giả. Tuy có năng lực khám phá huyền bí nhưng tỷ lệ thành công quá thấp, mà lại không thể khinh nhờn thiên cơ, giá trị thực tế không cao. Nhưng chúng ta có thể nghĩ ngược lại, Côn Lôn kính dùng để nhìn tương lai, xem thiên ý, đương nhiên không dễ hiểu được, nhưng nếu dùng để nhìn quá khứ hoặc nhìn những chuyện đã hoặc đang xảy ra lại rất dễ dàng. Vì vậy nếu dùng Côn Lôn kính để nhòm ngó bí mật của người khác, nó lại là bảo vật tuyệt vời. Đương nhiên trong đó còn một vấn đề, đó là bây giờ thực lực của con còn thấp, không thể quan sát những tu sĩ có thực lực mạnh hơn con. Vì vậy con chế tạo ra Nguyệt Ảnh Hàn Sa, con dùng Huyền Thiên Hàn U Thảo kết hợp với Không Linh Thạch, lại lấy Côn Lôn kính ngày ngày chiếu vào, khiến cho nó sinh ra liên kết linh tính. Như vậy nơi nào có Nguyệt Ảnh Hàn Sa thì con có cơ thể nhìn thấy mọi việc xảy ra ỏ nơi đó. Không tin thì sư phụ nhìn xem...”

Nói xong y khởi động Côn Lôn kính, chỉ thấy mặt kính xoay chuyển, không ngờ hình ảnh các nơi trong Thiên Cơ môn liên tục xuất hiện trong kính.

Rõ ràng Ninh Dạ đã lén lút thả Nguyệt Ảnh Hàn Sa từ lâu, trong phòng mấy vị sư huynh đều có.

Lúc này Côn Lôn kính chuyển động đã soi sáng gian phòng của Triệu Long Quang, chỉ thấy hắn đang tu luyện. Lại thay đổi sang phòng của nhị sư huynh Lâm Vũ Phong, thấy hắn đang tự thưởng thức mình trong gương tới mức say mê, tay lắc lư quạt giấy, miệng lẩm bẩm: “Ngọc thụ lâm phong cũng chỉ vậy mà thôi.”

Xưa nay nhị sư huynh Lâm Vũ Phong vốn tự luyến, chỉ không ngờ hắn tự luyến tới mức độ này. Ninh Dạ thấy vậy bật cười nhưng để ý thấy sắc mặt Tân Nhiễm Tử đã rất khó coi, y vội vàng chuyển sang nơi khác. Lần này y chuyển tới phòng của thất sư huynh Doãn Thiên Chiếu, nhưng lại thấy trong phòng của Doãn Thiên Chiếu còn có một cô gái, hai người đang ôm chầm lấy nhau.

“Ơ? Đây chẳng phải em gái họ Thường ở dưới núi à?” Ninh Dạ bật thốt lên.

Chưa kịp nói gì thêm đã nghe tiếng ‘bốp’ đầu đã bị Tân Nhiễm Tử cốc cho một cái: “Hoang đường, còn không mau dừng lại!”

Ninh Dạ bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng đóng Côn Lôn kính lại.

Tân Nhiễm Tử đã cả giận nói: “Thiên cơ đại đạo, quan sát huyền cơ, há lại dùng để nhòm ngó chuyện riêng tư bí mật của người khác. Hành động này quá bỉ ổi, là thứ chúng ta khinh thường. Sau này con không nên làm như vậy, càng không được nhìn trộm các sư huynh sư tỷ của con nữa!”

“Ừm.” Trong lòng Ninh Dạ không cho là đúng.

Ninh Dạ từng là nhân viên phân tích tình báo. Có lẽ do xuất thân nên Ninh Dạ rất không ưa chuyện thiên cơ đại đạo, quan sát tương lai.

Dưới cái nhìn của y, sử dụng Côn Lôn kính để thăm dò tương lai mịt mờ là cách làm lãng phí, tác dụng thật sự của nó không phải quan sát tương lai mà là thu thập tin tức, thăm dò những thứ đã diễn ra.

Biết được quá khứ, có lúc chẳng khác nào biết tương lai.

Chỉ tiếc là trong thế giới này, phương thức suy nghĩ của người tu tiên đã bị cố định quá mức, không chỉ Tân Nhiễm Tử, trong mắt phần lớn người tu tiên, quan sát thứ mà mình chưa biết mới là chính đạo.

Phương thức suy nghĩ khác biệt khiến cho Ninh Dạ không thể giải thích được, dành phái hứa hẹn sau này không dùng Côn Lôn kính đi nhìn trộm nữa.

Cũng may Tân Nhiễm Tử cũng biết tính y, lúc này ông vẫy tay một cái, Côn Lôn kính đã bay tới đỉnh đầu ông.

Ngón tay ông đảo qua vài lần, tấm gương cổ treo trên đỉnh đầu không ngừng chuyển động, mặt gương xuất hiện từng luồng khói mờ, có chữ viết như ẩn như hiện nhưng không thể thấy rõ, lại có ánh sao lúc sáng lúc tối, khó lòng phát hiện.

“Quả nhiên, vẫn hệt như vậy à?” Tân Nhiễm Tử không lấy làm lạ, thở dài nói: “Thiên cơ không lộ, sinh cơ khó lường, chẳng trách con lại mở lối đi riêng, theo con đường bàng môn tà đạo. Nhưng dù sao đây cũng không phải kế sách giải quyết căn nguyên, thật sự không được thì con cứ tăng lên Hoa Luân rồi tính. Có lẽ đến lúc đó sẽ biết được mọi chuyện.”

Nghe nói vậy, rốt cuộc Ninh Dạ cũng lộ vẻ nghiêm túc.

Y nào còn dáng vẻ nghịch ngợm lúc trước mà cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu tâm ý của sư phụ, nhưng tới nay đệ tử vẫn không dám quên cảnh tượng mình thấy ngày hôm đó. Trước khi tìm được cách giải quyết, đệ tử không dám.”

Tân Nhiễm Tử lắc đầu: “Con nghĩ con không thăng cấp, chuyện đó sẽ không diễn ra ư? Chuyện mà trời đã định sẵn, bất luận con cố gắng ra sao, nó cũng sẽ xảy ra.”

Ninh Dạ bèn trả lời: “Đệ tử hiểu, chẳng qua đệ tử tin tưởng chuyện là do người làm, không do trời định.”

Tân Nhiễm Tử vung tay, đã lấy chiếc kính cổ treo cao như vầng trăng sáng kia xuống, đưa vào cơ thể Ninh Dạ: “Vậy con cũng phải có đủ thực lực mới có thể đi ngược mệnh trời được. Tham sống sợ chết, dẫu sao cũng chẳng phải đạo của chúng ta.”

Ninh Dạ đáp lời: “Nếu không còn đường lui lại, đương nhiên phải vung gậy vùng lên!”

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    1.3K

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!