Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trì Vãn Ngưng đột nhiên cười phá lên.
Ninh Dạ biết vì sao cô lại cười: “Nghĩ xong rồi?”
“Ừ.” Trì Vãn Ngưng gật đầu, lau giọt lệ trên khóe mắt: “Ngươi đã biết hết chuyện của ta rồi. Nếu ngươi muốn hại ta thì dù sao cũng đã hại. Hơn nữa hoàn cảnh bây giờ của ta hoàn toàn không cần hãm hại, tự mình còn khó giữ nữa là. Sự xuất hiện của ngươi chính là cọng cỏ cứu mạng của ta, bất luận ra sao, ta cũng nên nắm lấy mới đúng, sao lại nghi thần nghi quỷ, chẳng lẽ chỉ vì ngươi không lộ mặt mà không tin ngươi?”
“Ngươi hiểu đạo lý này là được rồi.”
“Thôi, nói xem ngươi muốn gì đi?” Trì Vãn Ngưng hỏi: “Ngươi sẽ không giúp ta mà không có nguyên nhân, đúng không? Ninh Dạ!”
Nghe vậy Ninh Dạ vẫn không xuất hiện, chỉ nói: “Dưới chân ngươi có một cái hộp.”
Trì Vãn Ngưng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện một cái hộp ngọc.
Mở hộp ra phát hiện trong đó có một số hạt cát lấp lánh.
Nguyệt Ảnh Hàn Sa.
“Đây là cái gì?” Trì Vãn Ngưng lấy làm khó hiểu.
Ninh Dạ trả lời: “Ngươi không cần để ý đây là gì, ta muốn ngươi mang thứ này tới Thiên Nguyên phong, Hắc Bạch cung, Tứ Phương điện, Tàng Binh cốc, nói chung là cố ý rải một số tinh sa vào những nơi quan trọng là được.”
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta là ai? Liệu ta có thể tùy ý chạy tới rồi động tay động chân ở mấy chỗ đó không?”
Nhưng nơi Ninh Dạ nói tới hầu hết đều là trọng địa của Hắc Bạch thần cung.
Dẫu là Trì Vãn Ngưng cũng khó mà đi tới.
Ninh Dạ nói: “Đương nhiên ngươi không thể tới nhiều nơi như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ cách, vẫn có thể tới một hai chỗ.”
“Đầu tiên ngươi phải nói cho ta biết, đây là cái gì?”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có thứ này, ta có thể biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đó.”
Trì Vãn Ngưng giật nảy mình.
Nhưng cô lập tức lắc đầu: “Không ổn, mỗi khi Hắc Bạch thần cung tổ chức họp mật chắc chắn sẽ sử dụng pháp thuật che giấu, thủ đoạn này của ngươi chưa chắc đã giấu được bọn họ.”
“Sảnh chính không được thì trong điện phụ. Đặt ở những lối đi, hành lang, những nơi trông thì không quan trọng nhưng buộc phải đi qua, nếu họ trò chuyện sẽ phát hiện ra được.”
Trì Vãn Ngưng nghe vậy lập tức thấy khả thi.
Những vị đại năng kia xưa nay đã quen tiêu dao, sau khi họp mặt đi ra, đa số sẽ trò chuyện linh tinh, tuy chưa chắc lần nào cũng nhắc tới đề tài chính, nhưng chỉ cần nắm được đôi ba câu nói, chắc sẽ biết được khá nhiều bí mật.
Mà những nơi như hàng lang, lối đi, thường không bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Ninh Dạ lại nói: “Nếu nắm giữ hành tung của Thanh Mộc Lão Tổ, không khéo còn có thể mượn tay những môn phái khác, diệt trừ mục tiêu.”
Thân thể yêu kiều của Trì Vãn Ngưng chấn động: “Hóa ra chuyện Mộc Lưu trấn là do ngươi gây ra?”
Ninh Dạ không hề phủ nhận: “Bây giờ ngươi tin ta có thể đối phó được bọn chúng chưa?”
Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Cho dù nắm giữ hành tung, Yên Vũ lâu cũng sẽ không giết Thanh Mộc Lão Tổ.”
“Yên Vũ lâu sẽ không nhưng môn phái khác sẽ, ví dụ như Mộc Khôi tông.”
Ánh mắt Trì Vãn Ngưng lấp lánh: “Ngươi là người của Mộc Khôi tông?”
“Nói đúng hơn, Mộc Khôi tông là người của ta.”
————————————
“Làm vậy có mạo hiểm quá không?”
Trong căn nhà, Thiên Cơ xoa đầu nói: “Ngươi và cô nàng Trì Vãn Ngưng này mới gặp nhau ba lần đã bại lộ thân phận rồi.”
Ninh Dạ trả lời: “Trì Vãn Ngưng cũng không dám chắc.”
“Còn nói không dám chắc. Chỉ có ngươi mới có thể tiếp cận cô ta, đưa tin cho cô ta, cũng chi có ngươi tiếp xúc với hòn giả sơn đấy.” Thiên Cơ nhảy cẫng lên nói.
Ninh Dạ cười nói: “Thế thì sao? Trì Vãn Ngưng là cô gái thông minh nhưng chính vì thông minh nên cô ta sẽ không phán đoán ngay mà sẽ suy nghĩ càng nhiều. Ví dụ như vì sao ta lại dễ dàng lưu lại manh mối như vậy? Có phải cố ý thay đổi mục tiêu không? Cô ta càng nghĩ nhiều thì càng không dám xác nhận, chỉ có thể thăm dò liên tục mà thôi.”
“Nhưng dù sao ngươi cũng là kẻ đó, cô ta tiếp xúc với ngươi nhiều thì càng nhận định chính xác hơn.”
“Vậy nếu có một ngày, người trong bóng tối tiếp xúc với cô ta, thể hiện năng lực không cần tiếp xúc với đối phương cũng có thể đưa tin thì sao? Cô ta còn nghi ngờ tiếp không?”
Thiên Cơ im lặng.
Sau khi suy nghĩ, nó hỏi: “Ngươi có thủ đoạn như vậy không?”
“Bây giờ thì không nhưng sau này sẽ có.” Ninh Dạ trả lời.
Không cần tiếp xúc cũng có thể đưa tin, đúng là có cách làm được như vậy.
Phương pháp đơn giản nhất chính là sử dụng cơ quan.
Thực ra bây giờ Ninh Dạ cũng có thể làm được, nhưng muốn bố trí cơ quan bên cạnh Trì Vãn Ngưng, y vẫn cần tiếp xúc với nơi đó trước, tạm thời không cần làm việc tốn công như vậy. Còn cách thức cao minh hơn thì cũng cần thực lực Ninh Dạ tăng cao hơn.
Gần đây Thiên Cơ cũng thông minh hơn: “Nhưng cho dù thế, chỉ cần lọt vào tầm mắt của cô ta, chắc cô ta sẽ không dễ tin tưởng ngươi. Cũng giống như Lạc Cầu Chân nghi ngờ ngươi, cho dù có Vương Sâm gánh tội, hắn vẫn cứ nghi ngờ, vẫn phái người âm thầm quan sát ngươi. Ngày nào còn chưa chắc, hắn cũng chẳng từ bỏ.”
“Đúng, nhưng đó cũng là điều ta muốn. Ta đang muốn cô ấy nghi ngờ ta.”
“Hả?” Thiên Cơ lấy làm khó hiểu.
“Vì ta muốn bước vào nhóm của cô ấy.” Ninh Dạ nói.
Một điểm lợi nữa trong việc Trì Vãn Ngưng nghi ngờ bản thân là Trì Vãn Ngưng muốn kiểm chứng nghi ngờ trong lòng, nhất định phải nghĩ cách tiếp cận Ninh Dạ, thậm chí giúp Ninh Dạ.
Đây là điều Ninh Dạ cần nhưng lại không thể nhắc tới.
Lý do của chuyện này có lẽ là vì Lạc Cầu Chân.
Tuy Lạc Cầu Chân thông minh nhưng không lỗ mãng, lại có suy nghĩ riêng. Hắn từng công khai thể hiện mình sẽ không đi nghi ngờ đám người Trì Vãn Ngưng chứng tỏ hắn chỉ ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Ninh Dạ muốn giữ mình kín tiếng nhưng tình thế lại không cho phép y kín tiếng quá mức, nếu muốn ra mặt thì nhất định phải có chỗ dựa, đám người Trì Vãn Ngưng chính là chỗ dựa tốt nhất.
Chuyện này chỉ nhờ mình Hứa Ngạn Văn là không đủ, Hứa Ngạn Văn chỉ dẫn Ninh Dạ theo khi có hẹn với Trì Vãn Ngưng, nhưng chưa chắc hội trà nào Trì Vãn Ngưng cũng gọi Hứa Ngạn Văn.
Mà nói tới quan hệ xã giao, rõ ràng là Hứa Ngạn Văn kém Trì Vãn Ngưng nhiều.
Nhưng y không thể ngang nhiên nói mấy câu này, chỉ có thể làm theo cách khác.
Chỉ cần Trì Vãn Ngưng nghi ngờ Ninh Dạ là người trong thuyền hoa, cô ta sẽ chủ động tiếp cận y, thậm chí dẫn dắt y, giúp đỡ y. Đây không phải yêu cầu của Ninh Dạ mà do Trì Vãn Ngưng tự nguyện, thậm chí nhờ y.
Còn về sau, có cần gột bỏ nghi ngờ của Trì Vãn Ngưng đối với mình hay không, cứ xem tình hình rồi tính.
Nếu là người đáng tin cậy, cho dù thân phận bị bại lộ cũng không sao.
Dù sao một trong những nhân tố quan trọng nhất khiến y có can đảm để Trì Vãn Ngưng nghi ngờ mình chính là: khả năng Trì Vãn Ngưng bán đứng bản thân cực thấp.
Trì Vãn Ngưng có nhu cầu cấp thiết hơn Vương Sâm, nhược điểm cũng rõ ràng hơn. Bây giờ cô ta như một người đang chết chìm, chỉ cần có cọng cỏ cứu mạng thì chắc chắn sẽ nắm lấy.
Mà y có chỗ dựa là Trì Vãn Ngưng, vậy một khi Lạc Cầu Chân muốn đối phó với y, hắn sẽ phải do dự thêm một chút.
Sau khi nghe Ninh Dạ giải thích xong, lúc này Thiên Cơ mới hiểu ra, nó đờ người một lúc rồi lắc đầu nói: “Nhân loại các ngươi đúng là gian xảo, quá gian xảo.”
Mọi chuyện xảy ra đúng như Ninh Dạ dự liệu, chỉ một ngày sau, Trì Vãn Ngưng lại có lời mời.
Lần này là trực tiếp mời Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ tới hẹn.
Hứa Ngạn Văn hết sức vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới trong buổi hẹn này số lần Trì Vãn Ngưng chủ động châm trà cho Ninh Dạ còn nhiều gấp đôi ba lần trước cộng lại.