Xét theo thực lực thì thật ra Lý Vân Kim mạnh hơn con ba ba kia một chút, nhưng trong lòng hắn mang ý xấu, cố tình không thi triển đòn sát thủ, ngược lại kéo dài trận chiến.
Thấy trời đã gần tối mà trận chiến còn chưa kết thúc, rốt cuộc Thường Vũ Yên không nhịn nổi nữa, nâng một viên ngọc có hình đóa hoa lên nói: “Giải quyết sớm một chút thì hơn.”
Nói đoạn cô nàng ném viên ngọc kia ra.
Viên ngọc kia chuyển động giữa không trung, phóng ra hàng ngàn hàng vạn hào quang, chiếu tới người con ba ba khiến nó không thể cử động được.
Lý Vân Kim không kịp ngăn cản, đang thầm tiếc nuối, lại thấy một bóng đen trong nước đột nhiên bay lên, đánh ra một luồng điện mang màu tím, bay thẳng về phía Thường Vũ Yên.
Rõ ràng đây lại là một con thủy yêu khác, còn là một con Tử Lân giao, trên đầu mọc ra hai sừng, bên dưới mọc ra hai trảo, đã có dấu hiệu lột xác. Một khi nó lột xác thành công sẽ là cảnh giới Vạn Pháp, nói cách khác đây là một con đại yêu cấp bậc nửa bước Vạn Pháp.
Lý Vân Kim không những không kinh hãi mà còn lấy làm mừng, hắn đang chờ đợi chính thời khắc này, cũng hiểu hóa ra con Tử Lân giao này rất xảo trá, vẫn đang rình ở bên cạnh, chờ cơ hội xuất thủ.
Lúc này chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Lý Vân Kim quát to một tiếng, dốc toàn lực thi triển Lưỡng Nghi Chân Cương nhưng không phải đánh về phía con Tử Lân giao mà nhằm vào con ba ba -- Hắn đang muốn Thường Vũ Yên chết.
Chỉ có cái chết của Thường Vũ Yên mới có thể che giấu được chuyện đêm hôm qua, vì vậy hắn cố tình sử dụng bí pháp dẫn Tử Lân giao tới. Mọi chuyện xảy ra đột ngột, thực lực bản thân Thường Vũ Yên lại rất bình thường, không kịp đề phòng, rất có thể sẽ bị đòn này của Tử Lân giao giết chết, đến lúc đó chỉ cần đẩy trách nhiệm lên đầu Ninh Dạ hoặc Doãn Thiên Chiếu là được.
Nhưng đúng lúc này Ninh Dạ đột nhiên xuất thủ, một đống phù chú bay ra, tạo thành một bức tường trên không trung.
Luồng điện mang màu tím của Tử Lân giao có uy lực hùng hồn, phốc phốc, nó xuyên qua ba tầng bảo vệ của Ninh Dạ, thấy Thường Vũ Yên đã không thể tránh khỏi, Ninh Dạ xông tới ôm lấy Thường Vũ Yên, dùng thân mình gánh một đòn tử điện này. Sau lưng y lấp lánh ánh sáng, phù chú thủ hộ lại bị đánh tan, Ninh Dạ phun ra một ngụm máu lớn, che đầy mặt Thường Vũ Yên.
Thường Vũ Yên cũng bị cảnh tượng này dọa cho phát sợ, Ninh Dạ đã tóm lấy cô chạy về phía sau: “Bảo vệ!”
Thường Vũ Yên như nằm mơ vừa tỉnh, vội vàng ném một chiếc khăn gấm ra. Chiếc khăn gấm kia phóng lớn trên không, ngăn cản đường đi của con Tử Lân giao.
Lý Vân Kim sốt sắng, hắn không ngờ một đòn chí mạng này lại bị Ninh Dạ phá hoại, trong lòng thầm căm tức, lại không e ngại gì nữa, dốc hết sức lực nâng con ba ba lên ném về phía chiếc khăn gấm.
Bất luận ra sao, Thường Vũ Yên cũng phải chết!
Con ba ba và Tử Lân giao cùng hét lớn, hai luồng sáng một tím một trắng xông tới La Vân mạt, chỉ thấy La Vân mạt nhanh chóng rách tan, hai con yêu đã lao qua chướng ngại.
Thấy tình thế nguy cấp, Ninh Dạ đã thi triển Nhật Luân kính, ánh sáng tỏa ra khắp nơi, y lại ném một đống lớn phù chú ra. Cho dù thực lực của y có yếu đến đâu thì lượng phù chú nhiều như vậy cũng có thể ngăn cản hai con yêu trong chốc lát. Chỉ thấy phù lục bùng sáng lấp lánh, tạo thành từng luồng pháp thuật như cầu vồng, trong lúc nhất thời hai con yêu cũng khó mà đột phá được.
Lý Vân Kim càng lo lắng, hắn biết chắc chắn lúc này Doãn Thiên Chiếu đã phát hiện vấn đề, đang chạy tới, nếu không thể hại chết Thường Vũ Yên trước khi hắn tới thì mọi chuyện đều hỏng bét, lòng càng quyết ý, thi triển U Ám Linh chỉ về phía Ninh Dạ.
Chiêu chỉ này vô thanh vô tức, vốn dĩ đối thủ không thể phát hiện.
Nhưng ngay khi hắn xuất thủ, Ninh Dạ lại kêu lên: “Sư huynh, ngươi!”
Ngay khi cất tiếng kêu, y đã kéo Thường Vũ Yên hạ xuống tránh khỏi nhát chỉ này, đồng thời thi triển Sát Thân quyết phóng thích đao khí đầy trời, tuôn trào cuồn cuộn, không mong giết địch, chỉ muốn kéo dài thời gian.
Thế nhưng hai con đại yêu cảnh giới Hoa Luân liên hợp tấn công, liệu y kéo dài được mấy hiệp?
Lúc này thấy hai con yêu cùng xuất thủ, phù chú mà Ninh Dạ đánh ra bay tung tung như tờ giấy vụn nhưng vẫn không thể ngăn cản thế công điên cuồng như vậy, Thường Vũ Yên đã thầm tuyệt vọng. Cô còn chưa nhận ra Lý Vân Kim chỉ cố tình ra vẻ ngăn cản, chỉ cho rằng ba người hợp lực vẫn không phải đối thủ của hai con yêu.
Trong lòng thầm sợ hãi, cô nàng đột nhiên hạ quyết tâm, không ngờ lại đẩy Ninh Dạ về phía trước, quay đầu bỏ chạy.
Biến cố này khiến Ninh Dạ cũng giật mình, chuyện lần này nằm ngoài dự đoán của y.
Sự thật chứng minh, đừng bao giờ đánh giá cao giới hạn của một người.
Lúc này thấy pháp lực của hai con yêu cuốn tới như nước thủy triều, Ninh Dạ hét lớn một tiếng, ném Phù Thế châu ra, Nhật Luân kính nhanh chóng xoay chuyển phát ra ánh sáng nhật nguyệt, không ngờ lại là dấu hiệu đã đại thành.
Thời gian Ninh Dạ tu luyện Nhật Luân kính dài hơn thời gian y công khai nhiều, chỉ có điều từ trước tới nay y vẫn giấu tài, nhưng lúc nàyNinh Dạ không thể ẩn giấu. Không sao, cùng lắm là bộc phát thôi!
Đệ tử của Thất Sát Đao, có bộc phát cũng là bình thường, chỉ có điều không phải bộc phát Thất Sát đao, đúng là hiếm thấy.
Lúc này mặt trời mặt trăng xoay chuyển, ánh sáng rực rỡ, ngay cả hai con yêu cũng bị mê hoặc, ngược lại Ninh Dạ dùng Nhật Luân kính che giấu thi triển Khi Thiên thuật.
Hai con yêu bị ảnh hưởng không tự chủ được chuyển phần lớn công kích vòng qua Ninh Dạ, lại đánh về phía Thường Vũ Yên.
Thường Vũ Yên không ngờ mình đẩy Ninh Dạ ra cũng không đổi được bình an, thấy thế công đuổi theo mình, cô nàng chỉ biết la hét tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên giữa bầu trời: “Yêu nghiệt to gan!”
Sau đó chứng kiến một luồng lửa từ chân trời bay tới.
Đó là một thanh kiếm lửa, như giáng xuống từ bầu trời, thắp sáng toàn bộ màn đêm, vừa rồi còn ở chân trời, một khắc sau đã gần ngay trước mắt.
Sau đó con Tử Lân giao kia quát lớn một tiếng, kêu la thất thanh: “Liệt Dương kiếm! Là Minh Tứ Dã, Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã!”
Nói xong không buồn quay đầu lại, xoay người chui thẳng xuống nước, thẳng thắn bỏ chạy.
Liệt Dương thần kiếm đã đuổi theo Tử Lân giao chém xuống, chỉ thấy ầm một tiếng, nước sông bay lên ngập trời, sắc máu lóe lên, rõ ràng con Tử Lân giao đã bị chém trung. Tuy vậy, con yêu này vẫn không chết, chỉ kêu gào đầy đau đớn rồi bỏ trốn mất dạng.
Con ba ba kia biết không ổn, nó không có thực lực và năng lực của Tử Lân giao, biết chắc chắn mình sẽ mất mạng, không e ngại gì nữa, chỉ mỉm cười thê thảm: “Tiên môn chó má gì chứ, có mà lũ ác ôn nhất thiên hạ!”
Nói xong nhìn sang phía Ninh Dạ: “Ngươi là kẻ duy nhất còn trọng tình trọng nghĩa, vậy giao tu vi của ta cho ngươi thôi!”
Nói đoạn, con ba ba kia há miệng, một viên yêu đan bay vào tay Ninh Dạ, ngay sau đó Liệt Dương thần kiếm lại bay đến, đánh lên lưng con ba ba, lớp vỏ ngoài cứng rắn đã bị nhát kiếm chém nát vụn.
Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Lý Vân Kim ảm đạm, biết mọi chuyện đã xong rồi.
Ngay sau đó chỉ thấy trên không trung có hai người hạ xuống, một người cầm đầu mặc áo khoác đỏ sẫm, tay cầm một tay kiếm rực lửa, có lúc ngọn lửa lan tới tay nhưng hắn vẫn chẳng hề bị thương, chính là một trong Tứ Cửu Nhân Ma, Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã.
Bên cạnh hắn còn một người khác bao phủ trong làn khói đen, không rõ dung mạo.
Thường Vũ Yên đầu tiên là vui mừng, còn chưa kịp nói gì đã thấy người bên cạnh Minh Tứ Dã, toàn thân run lên lẩy bẩy: “Thế... thế này là sao? Thiên Chiếu? Huynh là Thiên Chiếu?”
Bị Thường Vũ Yên nói toạc thân phận, rốt cuộc Doãn Thiên Chiếu không che giấu nữa.
Làn khói đen tan đi, một gương mặt trắng bệch quen thuộc xuất hiện, quả nhiên là Doãn Thiên Chiếu.
Doãn Thiên Chiếu bay tới, ôm lấy thân thể Thường Vũ Yên: “Đã để muội chịu khổ rồi, rốt cuộc cũng chưa muộn...”
“Bốp!” Gương mặt Doãn Thiên Chiếu đã ăn trọn một cái tát.
Doãn Thiên Chiếu chỉ nghĩ cô nàng đang tức mình giấu diếm, không nóng giận, đang định giải thích nhưng lại thấy Thường Vũ Yên nhìn sang phía Lý Vân Kim, gằn từng chữ một: “Ngươi là ai?”
Doãn Thiên Chiếu trả lời: “Hắn là Lý Vân Kim Lý sư huynh, do một số nguyên nhân nên nhiệm vụ lần này ta không thể ko nhờ Lý sư huynh tạm thời thế thân...”
“Á a a a!” Thường Vũ Yên đã la lên thất thanh.
Sau đó chỉ thấy cô lao về phía Lý Vân Kim như điên như cuồng: “Ta giết ngươi!”
Cảnh tượng này làm cho Minh Tứ Dã và Doãn Thiên Chiếu đều ngạc nhiên, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thế nhưng Ninh Dạ lại ra vẻ đột nhiên hiểu được: “Hóa ra là thế! Nhưng nếu thế tối hôm đó ngươi và sư tỷ...”
Y không nói tiếp, tuy ý chưa hết nhưng không ai không hiểu.
Doãn Thiên Chiếu lập tức biến sắc: “Cái gì? Không thể nào!”
Minh Tứ Dã cũng đờ ra: “Không ngờ... Lý Vân Kim, ngươi điên rồi à?”
Lý Vân Kim khóc không ra nước mắt, hắn biết bây giờ có giải thích thế nào cũng vô dụng, cũng muốn chạy nhưng lại biết trước mặt là Liệt Dương Kiếm Quân, mình vốn chẳng có đường trốn, đành kêu to: “Ta biết mình sai rồi, ta hồ đồ nhất thời gây ra sai lầm. Doãn sư huynh, Minh sư bá, tha cho ta đi!”