Chương 79: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Tường thụy ngự miễn

Phiên bản dịch 11170 chữ

Trận chiến ở Tù Tiên cốc tuy không có gì kinh thiên động địa nhưng vẫn khiến Ninh Dạ có không ít thu hoạch.

Một là Ninh Dạ và Cố Tiêu Tiêu đều đột phá. Sau lần này Sát Tâm đao và Sát Thân đao của Ninh Dạ đã dần dần thông hiểu đao lý, thậm chí còn ngộ được một chút Liệt Dương kiếm ý. Vô Cực đạo của Cố Tiêu Tiêu cũng lĩnh ngộ được rất nhiều.

Ngoài ra là thu hồi Thiên Cơ côn, nhận được Lân Quang thạch, còn lấy được đại lượng tài nguyên của tông môn.

Trước khi chết Tân Nhiễm Tử giao hết những thứ quan trọng mà mình đang nắm giữ cho Ninh Dạ.

Trong đó Thiên Cơ côn là tín vật của chưởng môn, bản thân nó cũng là một món thần binh trong huyền đạo, nhưng thứ này ít nhất phải nửa bước Vạn Pháp mới thật sự sử dụng được, vì vậy bây giờ chỉ có thể cất đi.

Ngoài Thiên Cơ côn ra những thứ trong túi giới tử chủ yếu chia thành hai loại, một phần là tài nguyên tu hành, còn lại là bốn loại bảo vật của Thiên Cơ môn.

Đầu tiên là Thủy Nguyệt kính.

Đây là một bảo vật mà đại năng Thiên Cơ môn chế tạo lần nữa sau khi Thiên Cơ môn suy yếu, tác dụng của nó là phối hợp với Vấn Thiên thuật thi triển năng lực bói toán, có thể nói là sản phẩm sao chép Côn Lôn kính.

Ninh Dạ có Côn Lôn kính còn tốt hơn bảo vật này, vì vậy thứ này thành ra vô dụng đối với y.

Nhưng cho dù thế đây vẫn là một món bảo vật hiếm thấy, tuy năng lực bị trùng lặp với Côn lôn kính nhưng do đó lại có lợi ích khác. Đó là nếu Côn Lôn kính và Thủy Nguyệt kính do hai người khác nhau sở hữu, lại cùng nắm giữ bí pháp tương đồng, sẽ có thể liên hệ với nhau. Ninh Dạ tạm thời giao nó cho Cố Tiêu Tiêu, như vậy hai người không cần gặp mặt, Ninh Dạ cũng có thể chỉ điểm cô tu hành. Còn sau này Ninh Dạ định khi tới Hoa Luân sẽ lên đường tới gặp Thanh Lâm và Tân Tiểu Diệp, giao nó cho một trong hai người.

Bảo vật thứ hai là một cái bàn bói quẻ, Vân Bàn.

Thiên Cơ môn giỏi về huyền đạo và trận đạo, huyền đạo thăm dò huyền bí thấu hiểu ý trời, trận đạo thi pháp theo đường lối của thiên địa, vận dụng tự nhiên một cách xảo diệu.

Thiên Cơ côn và Thủy Nguyệt kính đều là bảo vật huyền đạo, Vân bàn lại là bảo vật trận đạo, nó có thể phụ trợ chế tạo các loại trận pháp cấm chế. Đối với Ninh Dạ thì đây là một bảo vật cực kỳ hữu dụng. Trận đạo của y bị giới hạn bởi thực lực bản thân, khiến cho trận pháp bố trí ra có uy lực yếu, cũng không thể thi triển rất nhiều cấm chế.

Lúc trước y chế tạo ‘Liệt Nhật Tuẫn Bạo Nhân Thể cấm chế’ đã từng hỏi Tân Nhiễm Tử mượn Vân Bàn để hỗ trợ, nhưng Tân Nhiễm Tử kiên quyết không chịu, sợ y bị ngoại vật làm mê muội, quên việc tu hành của bản thân.

Bây giờ thì không còn ai quản y nữa rồi.

Có thứ này, thậm chí hiện tại Ninh Dạ có thể chế tạo cơ quan cấm chế thật sự có tác dụng với cảnh giới Hoa Luân.

bảo vật thứ ba lại là một pháp bảo chiến đấu tên là Tru Ma tứ, nó được chế tạo bí mật cho Ảnh sử dụng, vẫn chưa được truyền ra ngoài nên không mấy ai biết đến. Vật này phải có tu vi Vạn Pháp mới có thể sử dụng, cũng không có tác dụng gì với Ninh Dạ. Còn Cừu Bất Quân, thực ra ông cũng không cần đến nó, vì sau khi ông để tu vi bản thân tự rối loạn đã khó lòng phát huy tác dụng của thứ này. Vì vậy Ninh Dạ định tìm cơ hội bán nó đi.

Món bảo vật thứ tư là một khối Mặc Tinh thạch.

Mặc Tinh Thạch là trọng bảo hệ thổ, vừa có thể tăng cường tu vi pháp thuật hành thổ vừa có thể dùng để chế tạo con rối cơ quan.

Thứ này không phải Thiên Cơ môn truyền lại mà là Tân Nhiễm Tử biết Ninh Dạ thích đạo về cơ quan cấm chế nên cố ý tìm cho y, vốn định sau khi y lên tới cảnh giới Hoa Luân sẽ giao cho y.

Ngoài ra Thiên Cơ môn còn rất nhiều bảo vật, nhưng đã thất lạc khi bị tam đại tiên môn vây công, bây giờ chắc đã bị tam đại tiên môn chia chác.

Ninh Dạ giao Mặc Tinh thạch cho Thiên Cơ.

Thiên Cơ là quái vật hành Thổ, vật này là thích hợp nhất với nó, sau khi nhận được bảo con quái vật này vui mừng, trực tiếp há mồm ra ăn.

Đối với y thì thứ này là đại bổ, có thể tăng cường thực lực theo tất cả mọi hướng, nhưng con quái vật này đúng là loại không có ý chí cầu tiến, ăn một viên Mặc Tinh thạch nhưng lại dồn hết thực lực vào độn thổ.

Chiến lực không tăng thêm bao nhiêu nhưng thuật độn thổ lại càng lúc càng linh hoạt.

Nhưng Ninh Dạ lại ủng hộ chuyện này -- Bây giờ y không cần chiến lực của Thiên Cơ, ngược lại cần năng lực độn thổ của nó .

Thuật độn thổ của Thiên Cơ vốn chỉ giúp chính nó đi qua đi lại tự do, sau khi có viên Mặc Tinh thạch này nó có thể mang theo Ninh Dạ độn thổ, nhưng do hạn chế của tu vi nên cả khoảng cách và thời gian đều có hạn.

Để tiêu hóa thu hoạch, sau khi trở về Ninh Dạ tuyên bố bế quan, Cố Tiêu Tiêu cũng vậy.

Đột phá trong chiến đấu cần thời gian củng cố lại mới thật sự trở thành thứ của bản thân.

Còn Trương Liệt Cuồng, sau khi chứng kiến thi thể hổ yêu kia, hắn đã không biết phải nói gì.

Đây là một con hổ yêu cảnh giới Hoa Luân trung kỳ, xét theo thực lực thì nó mạnh hơn Ninh Dạ không biết bao nhiêu lần. Bất luận Ninh Dạ dùng thủ đoạn gì, chỉ riêng chuyện y giết chết được con hổ yêu này đã coi là vượt qua thử thách.

Hai tháng sau, Ninh Dạ xuất quan.

Lúc này, tu vi của y cũng lên tới tầng thứ bảy.

————————————————————

“Gần đây ngươi tiến bộ hơi nhanh, không sợ bọn họ nghi ngờ ngươi à?”

Trong Thiên Tú các, Cừu Bất Quân vừa từ từ hút tẩu vừa hỏi.

Có những tài nguyên của Thiên Cơ môn, rõ ràng tốc độ tu hành của Ninh Dạ nhanh hơn trước nhiều.

Nhưng chuyện này không hợp với tư chất của bản thân y.

Ninh Dạ cầm một viên Lân Quang thạch nhỏ cắt ra từ khối lớn, dùng tay làm đang, đang mài ken két.

Vừa mài y vừa nói: “Không vấn đề gì, con thực hiện nhiệm vụ sư môn, săn giết hổ yêu, chẳng lẽ không được có thêm kỳ ngộ khác à? Nếu đã quyết định không biết điều nữa vậy cứ thẳng thắn kiêu căng đi... Nhưng nói lại thì tốc độ của con bây giờ không phải quá nhanh, ngài muốn người ta chú ý, nhưng chưa chắc người ta đã chịu.”

Mối nghi ngờ của Lạc Cầu Chân đối với y như ngọn roi thúc giục Ninh Dạ tiến bộ, ép Ninh Dạ không thể không cố gắng tiến bước.

Cừu Bất Quân hiểu ý của y nhưng vẫn lắc đầu: “Chỉ có thế thì chưa đủ.”

Tu vi tiến bộ là chuyện lâu dài, đừng nói một Tàng Tượng tầng bảy, cho dù Ninh Dạ đạt tới cảnh giới Hoa Luân vẫn không có tư cách đối đầu với Lạc Cầu Chân.

Bây giờ y chỉ dựa vào thể diện của đám người Trương Liệt Cuồng, Trì Vãn Ngưng làm cho Lạc Cầu Chân sợ động đến y thì ném chuột vỡ đồ.

Ninh Dạ nói: “Vì vậy tiếp đó con có một kế hoạch.”

“Doãn Thiên Chiếu?” Cừu Bất Quân hỏi.

Ninh Dạ đặt Lân Quang thạch đã mài vào trong một hợp nhỏ, khởi động cơ quan, chỉ thấy chiếc hộp bắt đầu vận chuyển, lại nghiền nát Lân Quang thạch một lần nữa, một số điểm sáng lóng lánh bay ra khỏi hộp nhưng bị Ninh Dạ dùng pháp lực khống chế, rơi xuống bình trong tay.

Đây là Lân Quang phấn, là vật liệu quan trọng để chế tạo Nhật Quang tán.

“Doãn Thiên Chiếu thì không vội, sau này con sẽ từ từ trừng trị tên phản đồ này, việc cấp bách hiện tại là tăng cường địa vị của con trong tông môn.”

Ông lão nhìn động tác của Ninh Dạ, ông không hiểu Ninh Dạ chế tạo nhiều Lân Quang phấn như vậy có tác dụng gì nhưng không lên tiếng hỏi, chỉ nói: “Làm sao tăng cường đây?”

Ninh Dạ trả lời: “Ngài biết Lao Huyền Minh không?”

Trong lúc nhất thời, Cừu Bất Quân cũng không nhớ ra, Ninh Dạ bất đắc dĩ nói: “Huyền Sách Sứ đấy.”

Cuối cùng Cừu Bất Quân cũng nhớ ra, ông giật mình trợn tròn hai mắt: “Huyền Sách Cửu Sứ? Con định động tới Huyền Sách Sứ?”

Thực lực của Lao Huyền Minh không cao, cảnh giới chỉ có Hoa Luân nhưng địa vị của hắn lại rất cao.

Vì hắn là một trong Huyền Sách Cửu Sứ.

Huyền Sách Cửu Sứ khác với Tứ Cửu Nhân Ma hay Thập Nhị Thiên Cương, hai nhóm sau đại biểu cho địa vị, cho cấp bậc, Huyền Sách Sứ lại là chức vị.

Huyền Sách Sứ là cầu nối liên hệ giữa tiên môn và phàm giới, phụ trách quan sát mọi việc trong thiên hạ, mang ý nghĩa ‘tìm hiểu thiên cơ, có đối sách ứng phó với mọi chuyện’.

Nếu nói Giám Sát đường là giám sát bên trong, vậy Huyền Sách phủ là giám sát bên ngoài.

Chính vì vậy Huyền Sách Sứ không cần có tu vi cao - xử lý sự vụ phàm giới, chỉ cần tu vi Hoa Luân là đủ, nhưng lại yêu cầu phải có năng lực hành xử khéo léo nhanh nhẹn.

Lạc Cầu Chân từng mong được trở thành Huyền Sách Sứ, chức này có địa vị không cao nhưng quyền lợi lại rất lớn, ở phàm giới nó chẳng khác nào hoàng đế, là công việc hết sức béo bở.

Nhưng chính vì vậy có rất nhiều cạnh tranh chức Huyền Sách Sứ.

Cạnh tranh kịch liệt, thường lại thành kẻ có năng lực nhất không được ngồi vào chức vụ này -- Lạc Cầu Chân cạnh tranh chức Huyền Sách Sứ ba lần đều thất bại, tận mắt chứng kiến từng kẻ ngu như heo lên chức, trong lòng uất ức nhưng chẳng có cách nào, cuối cùng đành bỏ qua.

Lao Huyền Minh là Huyền Sách Sứ thứ bảy, hắn ngồi vào vị trí này không phải nhờ bản thân khôn khéo tới đâu, mà vì hắn là người của Phó Đông Lưu.

Chưởng Hắc Sứ - Phong Đông Lâm, quản lý quyền giết chóc chiến đấu của Hắc Bạch thần cung, địa vị cực cao, tương đương với Tây Phong Tử, nhưng xưa nay quan hệ giữa hắn và Tây Phong Tử luôn như nước với lửa.

Còn Trương Liệt Cuồng, hắn không thuộc bất cứ phe phái nào, cả đời si mê trong đao đạo, chỉ mong thăng cấp, có không ít người như vậy trong Hắc Bạch thần cung, thường được gọi là hệ phái tiêu dao.

Ninh Dạ đã thu thập tất cả bột phấn trong một viên Lân Quang thạch, y đổ đá vụn ra, sau đó lại lấy một khối Lân Quang thạch khác tiếp tục mài thành bột: “Không phải muốn động tới hắn mà là muốn rút ngắn quan hệ với hắn.”

Nghe Ninh Dạ nói lần này y không định động tới một đại nhân vật nữa, Cừu Bất Quân thở phài nhẹ nhõm.

Gần đây Ninh Dạ làm quá nhiều chuyện, nên thu liễm một chút.

“Làm thế nào?” Ông hỏi.

Ninh Dạ trả lời: “Có một con thư yêu. Yêu này ăn kinh văn ngữ nghĩa trong sách, không ăn người nhưng lại có thể thay đổi suy nghĩ, khiến tâm trí con người hỗn loạn, thường làm ra chuyện điên đảo lẽ thường. Nhưng thật ra yêu gì cũng không quan trọng, quan trọng là nơi nó ở.”

Cừu Bất Quân hiểu ra; “Ở phủ của Lao Huyền Minh?”

Ninh Dạ gật đầu.

“Con định làm thế nào?”

Ninh Dạ bèn nhỏ giọng nói với Cừu Bất Quân.

Ánh mắt Cừu Bất Quân cũng dần dần sáng bừng lên theo lời nói của Ninh Dạ: “Con làm vậy đúng là chuyện lớn đấy. Con không sợ như vậy thì Lạc Cầu Chân càng nghi ngờ con à?”

Ninh Dạ cười nói: “Có một câu của Lạc Cầu Chân đã nhắc nhở con.”

Là gì?”

“Hắn nói con đúng là có thể chất tai họa, đi tới đâu thì chỗ đó xảy ra chuyện.”

Cừu Bất Quân ngạc nhiên, đột nhiên cười phá lên: “Hay lắm, hay lắm, đúng là hắn tìm được một cái cớ rõ hay cho con. Ừ, ta thấy cứ làm như thế đi.”

Tiên đạo khó dò, loại người nào loại chuyện gì cũng có.

Nếu nói một người có thể chất tai họa, đi tới đâu cũng có thể xảy ra chuyện, trong lịch sử không hiếm thấy loại người này.

Nhưng loại tiếng tăm như vậy được sinh ra không phải chỉ qua một hai việc, mà cần có rất nhiều tư liệu sống động tích lũy lại.

Lạc Cầu Chân không ngờ hắn nghi ngờ vài lần lại là nhắc nhở Ninh Dạ, đúng như câu châm ngôn, một người muốn thành công cần có đối thủ kích thích.

Đối với chuyện này, Ninh Dạ cũng nói đầy ẩn ý: “Có lẽ sau này người khác thấy con đều phải nói một câu ‘tường thụy ngự miễn’.”

(Tường thụy ngự miễn: Ý là khi một người gặp điềm lành thì những người xung quanh lại gặp bất hạnh.)

Đáng tiếc, Cừu Bất Quân không hiểu câu này, uổng cho câu đùa của Ninh Dạ.

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    92

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!