Khác với lần trước, lúc đó thực lực bên ngoài của Ninh Dạ tăng trưởng có hạn.
Trong tình huống không thể sử dụng rất nhiều thủ đoạn, Ninh Dạ chỉ có thể mưu lợi.
Nhưng lần này không như lần trước.
Đối diện với thanh kiếm lớn của Khổng Triêu Thăng, toàn thân Ninh Dạ tỏa ra từng luồng đao luân, đao quang bộc phát làm nổ ra vô số mưa ánh sáng khiến những người đứng bên ngoài quan chiến cũng cảm thấy đau đớn như cắt da cắt thịt.
“Sát Thân đao, ngưng quang thành đao?” Lao Hải Điền không khỏi buột miệng hét lên.
Hắn cũng là người có kiến thức, liếc mắt một cái là nhận ra Ninh Dạ đang sử dụng Sát Thân đao, hơn nữa là Sát Thân đao đại thành, đã đột phá.
Người dùng Sát Thân đao bản thân đã là đao.
Ninh Dạ tu luyện Nhật Luân kính, giỏi về dùng thủ đoạn hệ quang, thời khắc này y kết hợp cả Nhật Luân kính và hai đao Sát Thân Sát Tâm, Nhật Luân Kính không còn là tấm kính tỏa ra ánh sáng mặt trời hoàn chỉnh mà tan thành hàng ngàn hàng vạn mưa ánh sáng, truyền vào cơ thể, lại được Ninh Dạ điều khiển sử dụng, dùng ánh sáng làm đao, một đao Sát Thân!
Đây đã là tiêu chuẩn vượt qua cực hạn, mang ý nghĩa Sát Thân đao của Ninh Dạ bắt đầu có đặc điểm riêng, với tu vi của y mà đã làm được điều này, Lao Hải Điền sao không sợ hãi cho được.
Ngay sau đó ngàn vạn điểm sáng kia xé gió bay tới, khí thế như không đâu không có, bao phủ khắp nơi, ập về phía Khổng Triêu Thăng.
Khổng Triêu Thăng kinh ngạc phát hiện, đối mặt với lưỡi đao ánh sáng kinh khủng như thủy triều vô tận này, Xá Thân đạo của mình lại hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ.
Mấu chốt nhất là tốc độ của ánh sáng cực nhanh, không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.
Ầm!
Quang triều cuồn cuộn, sắc bén như đao, chém qua thân thể Khổng Triêu Thăng, chỉ chớp mắt đã lưu lại vô số vết đao trên người hắn.
Cuối cùng cũng may là tu vi của Ninh Dạ còn thấp, uy lực của lưỡi đao ánh sáng được ngưng tụ ra còn kém xa Sát Thân đao bình thường, nhưng cho dù thế Khổng Triêu Thăng cũng chẳng khác nào bị lăng trì, biến thành một người đầy máu.
Thật ra thương thế của Khổng Triêu Thăng không nặng nhưng cơn đau mà những vết thương mang lại vượt qua giới hạn ‘không quan tâm tới thương tổn’ của Khổng Triêu Thăng, lập tức khiến hắn ngã thẳng xuống đất, kêu rên ầm ĩ.
Một chiêu!
Chỉ dùng một chiêu, Khổng Triêu Thăng đã bại!
Lữ Dực cũng hoảng sợ.
Chỉ mới mấy tháng, sao Ninh Dạ lại đột nhiên lợi hại như vậy.
Nhưng hắn không biết đây là do Khổng Triêu Thăng tự cao tự đại, ỷ vào công pháp không quan tâm tới thương tổn, vì vậy không sử dụng bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào. Nếu đổi thành người khác, cứ tùy ý sử dụng một pháp thuật phòng ngự là có thể giảm bớt uy lực của chiêu ngưng tụ ánh sáng thành đao này -- Lực công kích của chiêu này quá yếu, là điển hình cho gặp yếu thì mạnh.
Lúc này cơn mưa ánh sáng đầy trời thu lại, trở về cơ thể Ninh Dạ.
Ninh Dạ thở dài một tiếng.
Đừng nhìn y chỉ xuất có một chiêu, thực ra chiêu này tiêu tốn phần lớn tinh khí thần của y.
Nhưng có thể dùng tu vi tầng bảy chiến đấu chính diện đánh bại một tu vi tầng tám, hơn nữa chiến pháp của đốn phủ vốn khắc chế bản thân, chỉ riêng chuyện này đã nói nên rất nhiều vấn đề.
Khoảnh khắc đó, vô số đệ tử xung quanh xung lại, bàn tán xôn xao.
“Thủ đoạn thật cao siêu.”
“Lợi hại, chỉ riêng đòn này đã sánh ngay với Tàng Tượng đỉnh phong rồi.”
“Hắc Bạch thần cung ta quả là ngọa hổ tàng long, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”
“Sát Thân đại thành, còn đột phá thêm, chắc kẻ xấu xí này đã kìm nén lâu rồi, lúc này chỉ muốn hót một tiếng mà kinh động cả thiên hạ.”
Đối với các đệ tử, chuyện hót một tiếng kinh động cả thiên hạ không phải tâm trạng kỳ lạ gì, có biết bao đệ tử gắng gượng khổ tu chỉ mong một ngày nào đó luyện thành công pháp, lọt vào pháp nhãn của bề trên.
Thấy Khổng Triêu Thăng bị thương nặng, Ninh Dạ đánh ra một tấm phù chú chữa trị, chữa thương cho hắn rồi nói: “Khổng sư huynh, xem ra lần này ngươi lại thất bại rồi.”
Khổng Triêu Thăng nằm dưới đất, tuyệt vọng nhìn Ninh Dạ, chẳng muốn nói thêm một câu.
Ninh Dạ nhìn Lao Hải Điền, Lao Hải Điền bỗng thấy hơi sợ.
Tuy hắn là Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng vẫn không nắm chắc đối phó với chiêu đao này của Ninh Dạ.
Không ngờ Ninh Dạ lại nhét vòng tay lấp lánh kia vào tay hắn: “Hai trăm linh thạch, bán cho ngươi.”
Lao Hải Điền không ngờ y lại khách khí với mình như vậy, mà hai trăm linh thạch cũng hoàn toàn không là đắt, hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa linh thạch cho y: “Cám ơn.”
Ninh Dạ đã mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng phải nể mặt Huyền Sách Sứ chứ.”
Hóa ra y nhận ra mình, Lao Hải Điền vui mừng.
Hắn không thấy lạ vì sao Ninh Dạ lại nhận ra mình, dù sao Lao Huyền Minh cũng rất uy phong, có rất nhiều người muốn kết giao với hắn.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên cạnh đó: “Ninh Dạ? Ra tay trên Thiên Tập Phong của ta, đánh trọng thương đồng môn, có phải quá đáng lắm không?”
“Lê sư huynh!”
“Xin chào Lê sư huynh!”
Theo tiếng chào hỏi này, đám người đồng thời nhường một con đường, một gã cao to thô kệch đi tới.
Thân thể người này khôi ngô dị thường, cơ bắp toàn thân gồ lên, nửa người trên để trần, đi tới với khi thế như hổ báo.
Hắn tên là Lê Sơn Hà, đệ tử của Cực Quyền - Long Đằng Hổ.
Long Đằng Hổ cũng là một trong Tứ Cửu Nhân Ma, xét theo bối phận thì Lê Sơn Hà không cao hơn Ninh Dạ. Nhưng Lê Sơn Hà nhập môn đã ba mươi năm, bây giờ đã là cảnh giới Hoa Luân trung kỳ, thực lực cao hơn Khổng Triêu Thăng rất nhiều.
Ngoại trừ đại lão trấn thủ, người quản lý chủ yếu trên Thiên Tập phong này chính là hắn, Lúc này hắn thấy Khổng Triêu Thăng đã bị thương, trong lòng cũng thầm tức giận.
Lần này hắn xuất hiện, mọi người đều cảm thấy sắp có trò hay để xem.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lại đột nhiên vang lên: “Chẳng qua là đồng môn luận bàn thôi mà, có phải chuyện lớn gì đâu. Bị thương thì chữa khỏi là được, sao Lê sư huynh phải để ý như vậy?”
Giọng nói này êm ái dễ nghe mang chút ý quyền luyến, lại toát lên vẻ dịu dàng triền miên, khiến cho lòng người mê say.
Quay đầu nhìn lại đã thấy bóng dáng thướt tha của Trì Vãn Ngưng đi tới, không ngờ bên cạnh là Hứa Ngạn Văn, hắn đang cười hì hì nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên, hiển nhiên y cũng không ngờ Trì Vãn Ngưng và Hứa Ngạn Văn lại xuất hiện ở đây... Đây vốn không phải kế hoạch của y.
Lê Sơn Hà thấy Trì Vãn Ngưng cũng hơi ngạc nhiên: “Hóa ra là Trì sư muội, sao hôm này sư muội lại rảnh rỗi tới chỗ ta?”
Trì Vãn Ngưng đưa mắt đầy quyến rũ với hắn: “Sao cơ? Ta không được tới à?”
Lê Sơn Hà cười ha hả: “Sư muội nói gì thế, sư muội muốn tới, sư huynh vui còn chẳng kịp nữa là. Chỉ có điều tiên tử là người trên trời, e là cái chợ nho nhỏ của ta không lọt nổi pháp nhãn của tiên tử.”
Trì Vãn Ngưng vén một lọn tóc rủ xuống trán, nhẹ nhàng đáp lời: “Ta chỉ tùy ý đi dạo thôi, không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Khổng sư đệ không sao chứ?”
Khổng Triêu Thăng ôm ngực đứng dậy, sắc mặt khó coi: “Không chết được.”
“Nếu đã không việc gì, thế thì nể mặt ta, bỏ qua chuyện này đi nhé?” Trì Vãn Ngưng mỉm cười hỏi.
Lê Sơn Hà nhìn Ninh Dạ, lại nhìn Trì Vãn Ngưng một chút: “Trì sư muội là bằng hữu với Ninh Dạ à?”
“Đúng.” Trì Vãn Ngưng trả lời gọn gàng dứt khoát.
Có không ít khách khứa được Trì Vãn Ngưng mời tiệc, nhưng không mấy ai được cô thừa nhận là bằng hữu.
Cô vừa nói xong câu này, mọi người lại xem trọng Ninh Dạ hơn một chút.
Ninh Dạ lại không thích như vậy.
Y gây ra chuyện hôm nay vốn là để tiếp cận Lao Hải Điền, đánh bại Khổng Triêu Thăng là để xây dựng địa vị, trong tiên môn, thực lực là trên hết. Món quà là để rút ngắn quan hệ, Lao Hải Điền học vấn gia truyền uyên thâm, giỏi về mưu lợi luồn cúi, thích nhất là lôi kéo người mới, có lần tiếp xúc đầu tiên này thì sau sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng bây giờ Trì Vãn Ngưng xuất hiện, đoạt mất danh tiếng của Ninh Dạ, ngược lại làm cho kế hoạch sau này của Ninh Dạ khó mà triển khai, y chỉ thấy phiền não, khẽ nhíu mày.
Trong lúc đang suy nghĩ, lại nghe Lao Hải Điền nói: “Nếu tiên tử đã đứng ra, vậy chuyện này coi như thôi. Nói lại thì chuyện này bắt nguồn từ ta, nếu không phải ta muốn mua chút quà cho gia phụ, có lẽ đã không có chuyện này.”
Đôi mắt mỹ miều của Trì Vãn Ngưng nhìn về phía Lao Hải Điền: “Ồ? Chẳng lẽ là sinh nhật của Lao sứ?”
“Cái này thì không phải, là một tiểu di nương của ta.”
“Nếu thế thì...” Ánh mắt Trì Vãn Ngưng đảo qua: “Hay là chúng ta cũng tới chúc mừng Lao sứ?”
Lao Hải Điền vui mừng: “Niễu Hoa Tiên Tử mà vui lờng tới dự tiệc thì quả là vẻ vang cho phủ ta.”