Tạo Hóa thủy khôi phục dung nhan, Tiêu Cốt tán tiêu trừ cốt cách, Dịch Cân phấn thay đổi hình thái gân cốt kinh mạch, Vô Ảnh đao hại người vô hình, không rơi chút máu nhưng là pháp khí tốt nhất để đẽo gọt, thay đổi dung mạo.
Bốn thứ này kết hợp lại có thể tái tạo ra một Ninh Dạ hoàn toàn khác, cho dù đối mặt với Doãn Thiên Chiếu, tin rằng hắn cũng chẳng nhận ra nổi.
Đây là nguyên nhân Ninh Dạ vẫn muốn liên hệ với Ma môn.
Công Tôn Điệp suy một ra ba, từ lời nói của Ninh Dạ đã phân tích được, chắc chắn phản đồ của Thiên Cơ môn đang ở trong Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ cũng không khỏi bái phục điều này: “Ngươi là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng thấy.”
“Cuối cùng vẫn thua ngươi đấy thôi.” Công Tôn Điệp không bị lời khen của y làm ảnh hưởng, đôi mắt xoay chuyển nhưng vẫn nói: “Nếu so với Trì Vãn Ngưng thì sao?”
Quả nhiên từ xưa tới nay lòng so đo của nữ nhân vẫn không hề thay đổi! Trong tình cảnh thế này mà vẫn còn tâm trạng hỏi câu đó.
Ninh Dạ cười nói: “Cô ấy có chỗ thông minh của cô ấy, ngươi có chỗ thông minh của ngươi, hai bên khác biệt, không thể đánh đồng với nhau.”
“Hừ, có phải tình nhân của ngươi đang tranh giành nhau đâu, cần gì an ủi?” Công Tôn Điệp lạnh nhạt nói: “Vậy ý của ngươi là ta đưa ngươi thứ ngươi muốn, ngươi sẽ thả cho ta đường sống?”
Ninh Dạ trả lời: “Ngươi nghĩ hay nhỉ?”
Sắc mặt Công Tôn Điệp xụ xuống: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
“Như ngươi nói thôi, nghe theo lệnh ta.”
“Đừng có hòng!” Công Tôn Điệp hét lớn.
Ninh Dạ lật tay một cái, Nam Minh Tập xuất hiện trong tay: “Chắc thứ này rất quan trọng với ngươi.”
Công Tôn Điệp đờ ra.
“Vì nó, ngươi sẵn sàng phản bội Ma môn. Ngay cả ta cũng rất muốn biết trong bí điển ma đạo có lợi ích gì, nhưng đáng tiếc, đạo này không phải đạo của ta.”
Nói xong y ném Nam Minh Tập vào tay Công Tôn Điệp: “Ta sẽ không bắt ngươi làm nô tỳ, đi theo ta, ngươi vẫn tự do. Không tin thì... Thiên Cơ.”
Thiên Cơ đã nhô ra, nhảy lên vai Ninh Dạ cười bỉ ổi nói: “Chủ nhân tốt lắm, trước đây hắn đã hứa với ta, chỉ cần ta nghe lời, hắn sẽ không giết ta, còn giúp ta tăng cường. Hắn dạy ta rất nhiều thứ, đương nhiên ta cũng giúp hắn làm rất nhiều chuyện. Chỉ tiếc là hắn còn chưa thực hiện lời hứa cho ta thân thể.”
Ninh Dạ gõ đầu Thiên Cơ: “Bảo ngươi nói vài lời hay ho giúp ta, có bảo ngươi chui ra tỏ ý bất mãn.”
Thiên Cơ ôm đầu: “Đúng mà, ngươi bảo sẽ tìm một thân thể cho ta.”
“Đợi ta đổi gương mặt xong rồi nói, thân thể của ngươi cần thời cơ ngoài sáng, thời cơ chưa tới thì không làm được.”
“Ừ.” Thiên Cơ nhảy sang một bên, lại hờn dỗi.
Tuy biểu hiện của nó có vẻ chẳng ra sao nhưng bản thân nó đã là chứng cứ tốt nhất.
Công Tôn Điệp nhìn Thiên Cơ: “Quái vật? Ngươi nhịn được giữ quái vật lại cơ à, định lực của ngươi tốt thật.”
“Ta cũng có thể giữ ngươi lại. Ngươi có chuyện ngươi muốn làm, ta cũng có chuyện ta muốn làm. Chúng ta liên thủ có thể làm được rất nhiều chuyện.”
“Nhưng về tổng thể vẫn phải nghe lời ngươi?”
“Đương nhiên.”
“Vậy được, ta đồng ý.” Công Tôn Điệp lập tức nói: “Có thể thả ta được chưa?”
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ngươi lại nói dối, chỉ cần ta thả ngươi ra, ngươi sẽ chạy ngay lập tức.”
“Ngươi nói linh tinh!” Công Tôn Điệp cả giận nói, nhưng lập tức phản ứng lại: “Tiệt Thiên thuật?”
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết Tiệt Thiên thuật?”
“Vớ vẩn, làm sao ta lại không biết, Ma môn ta cũng có...” Cô còn chưa nói dứt lời đã nuốt luôn nửa đoạn sau.
Nhưng Ninh Dạ đã hiểu: “Ma môn các ngươi cũng có Tiệt Thiên thuật?”
“Hừ! Nói đúng hơn là một mảnh vỡ Thiên Cơ điện. Mảnh vỡ kia vẫn bảo lưu được cơ chế vận hành nhất định, vì vậy Ma môn ta có thể khiến nó phát huy tác dụng.” Công Tôn Điệp ngạo nghễ trả lời.
Hóa ra là vậy.
Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra Ma Tâm trì của Ma môn chính là mảnh vỡ của Tẩy Tâm trì.”
Trong Ma môn có nhiều bảo vật kỳ quái, trong đó có một món tên là Ma Tâm trì, nghe nói bất luận đối thủ ra sao, chỉ cần đặt vào Ma Tâm trì là ngoan ngoãn khai báo.
Tiệt Thiên thuật ứng đối với Tẩy Tâm trì, mà công dụng lớn nhất của Tẩy Tâm trì chính là ảnh hưởng tới nhân tâm nhân tính, có thể nói là năng lực khác biệt nhưng công hiệu tương tự Ma Tâm trì, nhưng cường đại hơn hẳn Ma Tâm trì.
Vốn dĩ Ninh Dạ còn tưởng Ma Tâm trì là bảo vật do Ma môn tự mình sáng tạo ra, bây giờ mới ý thức được, hóa ra bọn họ phá giải mảnh vỡ Thiên Cơ điện, trực tiếp phát huy tác dụng của nó.
Nếu thế... Ninh Dạ ý thức được, Ma môn có thể làm được, có lẽ rất nhiều tiên môn khác cũng có thể làm được, e là có rất nhiều mảnh vỡ không tồn tại dưới hình thức mảnh vỡ.
Không khéo những bảo vật có năng lực gần với Thiên Cơ điện lại chính là một số mảnh vỡ Thiên Cơ điện biến thành.
Còn mảnh vỡ Tu Di ốc không bị Hắc Bạch thần cung lợi dụng không phải Hắc Bạch thần cung không có bản lĩnh này mà là nếu muốn nợi dụng nó, một là cần mảnh vỡ có sơ hở để phá giải, ngoài ra cần mảnh vỡ có cơ chế vận hành riêng.
Tu Di ốc là một không gian hoàn chỉnh, có cơ chế vận hành riêng nhưng không có sơ hở để phá giải, vì vậy Hắc Bạch thần cung không làm gì được, đành phải từ bỏ.
Còn Ma môn, bọn họ phá giải được mảnh vỡ Tẩy Tâm trì, đương nhiên cũng nhận được thần thuật ứng với nó là Tiệt Thiên thuật. Cứ thế suy ra, rất có khả năng chính là một phần năng lực vặn vẹo tâm tính người khác. Chẳng trách Ma môn có một số bí thuật vặn vẹo tâm tính đặc biệt, chắc đều được phát triển từ Tiệt Thiên thuật.
Ninh Dạ đã nói: “Phần Tiệt Thiên thuật kia chắc là một trong Tam Đại Bí Điển của Ma môn, là nòng cốt của Luyện Tâm ma công phải không?”
Công Tôn Điệp không ngờ mình chỉ buột miệng nói một câu thôi mà Ninh Dạ đoán được nhiều như vậy, ngây ra một thời gian ngắn rồi cười nói: “Ngươi thật lợi hại, nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn sức.”
“Đừng nói linh tinh, thứ ngươi trộm đi có phải Luyện Tâm ma điển không?”
“Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng. Đây là Hóa Ảnh ma điển.” Nhân lúc chưa bị Thực Linh tán hóa giải tất cả công lực, Công Tôn Điệp dùng chút lực lượng cuối cùng sờ lên Nam Minh Tập, chỉ thấy quyển sách đột nhiên biến đổi, hóa thành một quyển bí điển màu đen viền vàng, trên quyển sách là một bóng đen mông lung, có cảm giác mênh mông và trống vắng vô tận.
Công Tôn Điệp nói: “Hóa Ảnh ma điển tuy không phải Luyện Tâm ma công nhưng lại là bí điển Ma môn chân chính, là căn cơ của Ma môn, ẩn chứa đạo về hóa ảnh. Nếu ta nhận được nó, cái Hắc Bạch trận của các ngươi khó mà ngăn được bí pháp ảnh độn của ta.”
Tam Đại Bí Điển của Ma môn, Hóa Ảnh ma điển, Luyện Tâm ma điển và Hắc Ngục ma điển, đại biểu cho ba thủ đoạn điển hình của Ma môn.
Trong đó Hóa Ảnh là pháp thuật bỏ trốn, Luyện Tâm là pháp thuật khống chế, Hắc Ngục là pháp thuật chiến đấu.
Về phần Thiên Huyễn bí thuật của Công Tôn Điệp cũng là một phần của Hóa Ảnh ma điển. Chỉ có điều phần huyễn hóa của ma điển là có thuật mà không có đạo, Thiên Huyễn bí thuật của Công Tôn Điệp đã tới cực hạn, trừ phi tu vi tăng cường không thì khó lòng tiến bộ. Nhưng pháp thuật Ảnh Độn vẫn còn nhiều không gian tăng trưởng.
Ninh Dạ không hứng thú với Hóa Ảnh ma điển, y nói thẳng: “Ta muốn xem Luyện Tâm ma điển.”
Công Tôn Điệp mỉm cười: “Ta là phản đồ của Ma môn, không thể quay về.”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết tổng bộ Ma môn ở đâu là được.”
“Tổng bộ của Ma môn chưa bao giờ cố định, nhưng nếu ngươi dẫn ta theo, ta có cách tìm ra.”
“Vậy ngươi phải thành tâm theo ta đã.”
“Ngươi có Tiệt Thiên thuật, bây giờ ngươi có thể cảm giác xem ta nói có thành tâm hay không.” Công Tôn Điệp chu miệng nói.
Ninh Dạ lắc đầu: “Tâm trạng có thể thay đổi, người trong Ma môn giỏi nhất là ẩn giấu. Nếu ngươi đã biết ta có Tiệt Thiên thuật, vậy thì Tiệt Thiên thuật của ta vô dụng với ngươi.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ký huyết khế.”
“Được.” Công Tôn Điệp đáp ứng.
Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không được, người trong Ma môn có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, ta nhớ hình như các ngươi có cách phá bỏ huyết khế.”
“Này!” Công Tôn Điệp nổi giận: “Nói cái gì ngươi cũng bảo không được, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra ta chỉ có thể dùng cách của mình thôi.”
Nói xong đã giơ tay nắm lên người Công Tôn Điệp.
Loạt xoạt vài tiếng, đã lột áo Công Tôn Điệp ra.
“Ngươi định làm gì?” Công Tôn Điệp kinh hãi.
Chẳng lẽ tên này định làm nhục mình?
Bây giờ cô đã mất hết công lực, không cách nào chống cự. Chẳng lẽ y nghĩ chiếm được mình thì có thể khiến lòng mình quy thuận à?
Đừng có hòng!
Công Tôn Điệp đang uất ức muốn tự sát, lại thấy Ninh Dạ đã giơ ngón tay ấn lên ngực cô, chỉ phong như đao, không ngờ lại bắt đầu xăm mình cho cô.