Ninh Dạ nổi danh làm cho số người mời y đột nhiên hóa nhiều.
Những đệ tử đồng môn vốn chẳng coi y ra gì, bây giờ ai nấy đột nhiên hóa thành nhiệt tình, thỉnh thoảng lại có người kiếm cớ đến gặp Ninh Dạ, lôi kéo giao hảo với y. Trong thờigian ngắn căn phòng nhỏ đơn sơ của Ninh Dạ bỗng đông như trẩy hội.
Trì Vãn Ngưng cũng càng hứng thú với Ninh Dạ.
Vốn dĩ sự xuất hiện của Cừu Bất Quân khiến nghi ngờ của cô về Ninh Dạ giảm bớt. Nhưng trong vụ án ở Lao phủ, biểu hiện của Ninh Dạ lại khiến cô chú ý.
Trong lòng cô đang nghi hoặc, hứng thú về ‘cờ vây’ lại tăng thêm.
Hôm nay cũng như ngày thường, Trì Vãn Ngưng lại mời Ninh Dạ đến chơi cờ.
Trong Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng cầm quân đen đi trước, hạ cờ như bay. Kỹ thuật đánh cờ của cô đã tiến bộ thần tốc, đã đánh với Ninh Dạ tới mức có qua có lại, thời khắc này cô hạ một quân cờ xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ninh tuần tra viên, ngươi thấy ta đánh quân này thế nào?”
Ninh Dạ thưởng trà lắc đầu: “Nếu ngươi còn gọi ta là tuần tra viên, ta sẽ trở mặt với ngươi.”
Trì Vãn Ngưng không buồn để ý, đôi mắt mỹ miều híp lại, mỉm cười nhìn Ninh Dạ: “Không biết khi Ninh tuần tra viên trở mặt sẽ ra sao? Vãn Ngưng đang muốn thấy đây.”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta không đánh được ngươi, cho dù trở mặt thì cùng lắm là bỏ cái mặt nạ này ra dọa ngươi một chút thôi.”
Trì Vãn Ngưng bèn che miệng cười khẽ: “Cái này đúng là trở mặt thật. Nhưng có một vấn đề, ta đang lấy làm lạ đây.”
“Ồ? Vấn đề gì?”
“Hôm đó Công Tôn Điệp bố trí cơ quan trong đường ngầm, dùng Hóa Cơ thủy làm hại ngươi. Nhưng Hóa Cơ thủy tuy độc nhưng dẫu sao cũng không trí mạng. Bố trí loại cơ quan không trí mạng này trong bẫy chẳng kỳ lạ quá à?”
Ninh Dạ trả lời: “Mục đích của cô ta không phải giết người mà là bỏ trốn. Cố ý làm người khác bị thương mới có thể giả trang thành đệ tử Hắc Bạch thần cung dẫn người bị thương đi khỏi, chuyện này hoàn toàn hợp tình hợp lý.”
“Nhưng không hợp với thủ đoạn của Ma môn.”
“Thủ đoạn của Ma môn ra sao?”
“Ra tay tàn nhẫn, động chút là giết người.”
“Xem ra khá giống gia sư.”
Trì Vãn Ngưng lại che miệng cười khẽ: “Dám to gan nói tới cả sư phụ, cẩn thận ta đi tố cáo với Trương Thất Sát.”
Ninh Dạ bèn cười đáp: “Thế thì chắc ta cũng phải đi tố cáo tiên tử rồi.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhìn nhau mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vô số ẩn ý.
Đúng lúc này, tỳ nữ đến báo: “Lạc Cầu Chân cầu kiến”
“Lạc Cầu Chân? Hắn đến làm gì?” Trì Vãn Ngưng hơi ngạc nhiên, nhìn sang phía Ninh Dạ: “Cho hắn vào.”
Một lát sau, Lạc Cầu Chân đi vào Ngưng Tâm Tiểu Trúc.
Hắn đứng dưới thềm, chắp tay với Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ: “Trì tiên tử, Ninh tuần tra viên.”
Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng còn đang chơi cờ, Ninh Dạ không để ý tới hắn, Lạc Cầu Chân thầm tức giận nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bây giờ thân phận của đối phương ngang ngửa với hắn, đúng là có thể không để ý đến hắn.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng nói: “Sao hôm nay Lạc chấp sự lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”
Lạc Cầu Chân cười nói: “Ta tới gặp Ninh tuần tra viên.”
Ninh Dạ không buồn quay đầu lại: “Có gì thì nói luôn đi.”
Lạc Cầu Chân nhướn mày: “Ninh tuần tra viên có vẻ rất có ý kiến với ta.”
Ninh Dạ tiện tay hạ cờ: “Từ sáng đến tối lúc nào ngươi cũng muốn bắt ta, ta không có ý kiến với ngươi mới là có vấn đề chứ?”
Lạc Cầu Chân cười nói: “Ninh tuần tra viên nói đúng lắm, trước đây Cầu Chân làm việc quá lỗ mãng, đã khiến Ninh tuần tra viên chịu oan, chẳng phải hôm nay ta tới nhận tội với ngươi à?”
“Nhận tội thế nào đây?” Ninh Dạ không buồn ngẩng đầu, tiếp tục nghiên cứu ván cờ.
“Tạo Hóa thủy thì sao?” Lạc Cầu Chân nói.
“Tạo Hóa thủy?” Nghe tới cái tên này, Trì Vãn Ngưng cũng kinh ngạc: “Đây là thần dược sinh cơ, chỉ có Ma môn và Vạn Hoa cốc mới có, khó mà kiếm được. Ngươi lấy đâu ra vậy?”
Lạc Cầu Chân mỉm cười: “Tại hạ là chấp sự của Giám Sát đường, hiểu rõ động tĩnh của các tiên môn như lòng bàn tay. Chỉ cần ta muốn, kiếm một bình Tạo Hóa thủy không phải chuyện khó khăn gì.”
“Nhưng phải trả giá không nhỏ đúng không?” Ninh Dạ vẫn nói với giọng lạnh tanh, không có chút vui mừng nào.
Chuyện này khiến Lạc Cầu Chân thấy lạ, cho dù đang diễn thì ngươi cũng nên giả vờ vui vẻ mới đúng chứ?
Nhưng hắn vẫn nói: “Đúng là cần trả giá.”
Ninh Dạ bèn nói: “Thế ta có cần trả cái gì không?”
Lạc Cầu Chân không ngờ y lại đưa ra vấn đề này, lập tức đờ ra: “Ta không có ý định này.”
Ninh Dạ hừ một tiếng: “Tặng không cho ta thứ quý giá như vậy. Lạc chấp sự, ngươi trở nên hào phóng từ bao giờ thế? Hay là còn ý đồ gì khác?”
Lạc Cầu Chân không ngờ Ninh Dạ lại nói như vậy, không khỏi sửng sốt: “Ninh tuần tra viên nói vậy là có ý gì?”
Ninh Dạ đã trả lời: “Ngươi vẫn đang nghi ngờ thân phận của ta, muốn dùng việc khôi phục dung mạo của ta để xác nhận, đúng không?”
Lạc Cầu Chân không ngờ Ninh Dạ lại nói toạc ra như vậy, còn đang định nói gì đó thì Ninh Dạ đã quay người lại, tiếp tục lên tiếng: “Lạc chấp sự làm việc theo chức trách, có nghi ngờ Ninh Dạ cũng là bình thường. Đối với Ninh Dạ thì Tạo Hóa thủy cũng cực kỳ quan trọng, khôi phục dung mạo là chuyện cầu còn chẳng được. Nhưng tài nguyên của ta đều dùng vào việc tu hành, không có nhiều tiền của để mua Tạo Hóa thủy. Xét thấy động cơ của Lạc chấp sự không ngay thẳng, nếu ngươi đã đưa Tạo Hóa thủy tới, ta cũng vui lòng nhận lấy, nhưng sẽ không nói cám ơn ngươi. Lạc chấp sự có chấp nhận không?”
Lạc Cầu Chân nghe vậy trợn tròn hai mắt.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Ninh Dạ.
Rõ ràng y đang nói: ta muốn Tạo Hóa thủy, nhưng nếu ngươi cho ta, ta sẽ tuyệt đối không nợ ngươi chút ân tình nào. Coi như ngươi tặng không lợi ích cho ta, nhưng ta sẽ không hòa hảo gì với ngươi.
Nếu ngươi đồng ý chuyện này thì cứ làm, không muốn thì đừng làm.
Sau khi hiểu ý Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân cũng giận quá hóa cười: “Thủ đoạn của Ninh tuần tra viên thật ghê gớm, ngươi đã nói vậy, nếu ta còn cố tình đưa Tạo Hóa thủy tới chẳng phải thành Lạc Cầu Chân ta không thức tời, nhất quyết dán mặt nóng lên cái mông lạnh của ngài à?”
“Đây là ngươi nói nhé.” Ninh Dạ không buồn phủ nhận.
Được lắm.
Ngươi thể hiện như vậy chính là định dùng phép khích tướng ép ta không còn mặt mũi nào chủ động giúp ngươi khôi phục dung mạo đúng không? Bằng không nếu chuyện này lan truyền, trong tình huống đã biết Ninh Dạ sẽ không cảm ơn còn cố vẫy đuôi đưa Tạo Hóa thủy, chẳng khác nào Lạc Cầu Chân tự nhận mình thấp hèn.
Theo Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ cố ý khích mình, định dùng cách này làm mình mất mặt, bỏ qua ý định khôi phục dung mạo của y.
Nhưng y càng như vậy, ngược lại Lạc Cầu Chân càng nhận định Ninh Dạ có vấn đề.
Tốt lắm!
Lạc Cầu Chân đã chắp tay nói: “Nếu thế, Cầu Chân không mong Ninh tuần tra viên cảm kích. Coi như Cầu Chân xin lỗi vì hành động lúc trước của bản thân.”
Ninh Dạ ung dung đáp lời: “Ta sẽ nhận quà tạ tội, chuyện bằng hữu thì miễn đi.”
“Không vấn đề!” Lạc Cầu Chân cũng nổi giận.
Đang định đi khỏi, Ninh Dạ đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn một chuyện.”
“Ninh tuần tra viên còn chuyện gì?” Lạc Cầu Chân hỏi.
“Mấy hôm nữa ta sẽ đi xa một chuyến, thời gian chắc khoảng một tháng. Nếu Lạc chấp sự không thể đưa Tạo Hóa thủy tới trước lúc đó, e là phải đợi tới sau khi ta trở về. Ta báo trước cho Lạc chấp sự, tránh cho đến lúc đó Lạc chấp sự lại nghĩ rằng ta bỏ trốn.”
Nghe Ninh Dạ nói mình định ra ngoài, Lạc Cầu Chân cũng kinh ngạc: “Ngươi định đi đâu?”
“Ta là tuần tra viên của Huyền Sách phủ, bây giờ đã lên tới Tàng Tượng tầng tám, đỉnh phong đã sắp đến, đương nhiên phải ra ngoài du lịch một phen, vừa là thực hiện chức trách của tuần tra viên, vừa là tìm kiếm cơ duyên để ngày sau xung kích lên Hoa Luân. Chấp sự có vừa lòng với câu trả lời này không?”
Đúng là lý do quá hoàn hảo.
“Bao giờ khởi hành?” Lạc Cầu Chân hỏi.
“Nửa tháng sau.”