"Nếu không người tu hành mỗi khi tu hành được mấy giờ đều bị đói đến tỉnh lại ăn, như vậy thì sẽ ảnh hưởng hiệu suất tu hành rất lớn."
"Cho nên người bình thường muốn tu hành, ít nhất cũng phải phân phối một cái khoang chữa bệnh và đủ số lượng dịch dinh dưỡng mới được, nếu như còn có chút tiền sẽ còn đi mời dẫn đạo viên, để dẫn đạo viên hỗ trợ dẫn đạo năng lượng vũ trụ dẫn dắt tiến vào thân thể người tu hành, rút ngắn quá trình tu hành."
"Tính toán như thế, tu hành cái gì cũng cần phải có tiền, xem ra một số người không chịu tu hành cũng không phải là e ngại tu hành có độc mà là bởi vì không có tiền, nếu như có tiền thì những vấn đề này đều có thể giải quyết."
Lý Dịch uống xong nước chè trong tay, chép miệng một cái, trong lòng tính toán một phen sau đó thầm giật mình.
"Cho nên, việc cấp bách bây giờ là ta phải tìm được một công việc có thể kiếm tiền, nhanh có tiền mới được, nếu không thì cho dù bây giờ ta có được kỳ vật không trọn vẹn này thì con đường tu hành của ta cũng sẽ không thuận lợi, mà ngoại trừ tự tu hành ra thì ta còn phải kiếm tiền để có thể duy trì cho phụ mẫu có thể khỏa mạnh ngủ say trong khoang chữa bệnh, dù sao cũng không thể cho phụ mẫu sử dụng dịch dinh dưỡng giá rẻ một ngàn một chi trong thời gian dài được."
"Có tiền, ta cũng phải đổi khoang chữa bệnh cấp cao nhất, mới nhất, mua dịch dinh dưỡng mười vạn một chi."
Truy cầu không giống, dục vọng và dã tâm trong lòng Lý Dịch cũng càng lớn, bây giờ hắn tuyệt không vừa lòng với chút tiền lương làm công kiếm được trước đó.
"Tiếp tục tu hành, ngày mai đi hỏi Lâm Nguyệt một chút xem người bước vào tu hành kiếm tiền thế nào."
Lý Dịch nhập định lần nữa, tiến vào trạng thái tu hành.
Một đêm đi qua rất nhanh.
Trời vừa sáng.
Lý Dịch sáng sớm đã ra cửa, bây giờ hắn đói gần chết, đồ trong nhà đã ăn sạch, cho nên hắn đi thẳng đến cửa hàng điểm tâm sáng dưới lầu.
"Lão bản, hai mươi cái bánh bao."
Giọng nói hắn to, trung khí mười phần, mặc dù đói khát nhưng trạng thái tinh thần lại cực kỳ tốt, hơn nữa toàn thân đều cực kỳ nhẹ nhõm, tràn ngập khí lực, hoàn toàn không có mệt mỏi như làm công trước kia.
Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên tu hành mà thôi.
Lý Dịch vừa vùi đầu đang ăn cơm vừa tự hỏi hôm nay kiếm tiền như thế nào, bây giờ trong tay hắn còn thừa lại hơn một ngàn khối, trong nhà có thể nói đã đoạn lương, trước chạng vạng tối nếu không mang về hai chi dịch dinh dưỡng, phụ mẫu cũng phải chịu đói.
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của hắn đột nhiên bị một tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.
Lý Dịch cầm lên xem xét, người gọi đến là người giới thiệu hắn làm việc liều mạng lúc trước: Người anh em tóc xoăn vàng.
"Là Lý Dịch sao?"
Vừa nghe máy thì bên kia vang lên không phải là giọng nói của người anh em tóc xoăn vàng, giọng nói đó cực kỳ trầm thấp, hơn nữa rất quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua ở đâu.
Nhớ lại.
Là Lão Nha.
Lý Dịch trong lòng run lên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên ngưng trọng, không ngờ được là đối phương giải quyết được phiền phức ở cục điều tra nhanh như vậy, xem ra nhóm người này không phải là người tu hành bình thường, chắc chắn là có thân phận bối cảnh nhất định.
"Là ta, Lão Nha." Hắn không có lựa chọn trốn tránh mà chính diện giao lưu.
"Hôm qua ngươi chạy rất nhanh a, nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng, bây giờ ngươi ở đâu?" Lão Nha dò hỏi.
Lý Dịch lên tiếng trả lời: "Ngươi có chuyện nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng, ngươi không có hứng thú với tiểu tử nghèo ta, thứ khiến cho người cảm thấy hứng thú chính là những thứ ta đem về từ khu phố hoang đúng không?"
"Ngươi rất thức thời, giao ra, thứ đó không phải là thứ ngươi có thể cầm, đừng ở không đi gây sự." Lão Nha ngữ khí trầm thấp, để lộ ra ý uy hiếp.
"Ta kiếm chuyện hay là các ngươi kiếm chuyện? Đã nói lấy được đồ thì đưa tiền, kết quả đến bây giờ ta còn chưa lấy được tiền, hôm qua ngươi nghĩ là ta muốn chạy hay sao, ngươi một không trả tiền, hai muốn diệt khẩu, là các ngươi không giữ chứ tín trước, phi, thứ đồ gì."
"Bây giờ ta cho ngươi mười phút, lập tức chuyện tiền tới cho ta, nếu không ta lấy đống đồ này nộp lên cho cục điều tra, nói là tang vật."
Lý Dịch lập tức lẽ thẳng khí hùng, mắng chửi uy hiếp Lão Nha qua đệ tử một hồi.
Cách mười mét các ngươi có thể Mục Kích ta, như vậy cách màn hình điện thoại di động, chắc chắn ngươi không thể làm gì được ta.
Hơn nữa bây giờ Lý Dịch càng lẽ thẳng khí hùng thì càng có thể chứng minh mình không có tật giật mình, lấy thứ gì của đối phương.
Lão Nha lập tức khuôn mặt run rẩy, tức giận đến kém chút bóp nát di động, sau đó giải thích: "Liễu Yến chết là một cái ngoài ý muốn, mặc dù nàng bị chúng ta giết nhưng lúc ấy nàng đã bị quỷ nhập vào người, đã không thể cứu được, chúng ta bất đắc dĩ mới giết chết nàng."
"Có quỷ nhập vào người hay không còn không phải là do các ngươi định đoạt, bây giờ nếu như ta bị các ngươi tìm được thì hơn phân nửa cũng sẽ quỷ nhập vào người, các ngươi không giữ chữ tín, muốn cầm lại đồ trừ phi trả tiền trước, nếu không ta báo chuyện kỳ vật và tang vật lên trên, ai cũng đừng hòng dễ chịu." Lý Dịch nói.