Nhưng mà người tu hành sau khi thân thể tiến hóa, dưới tình huống vô bệnh vô tai đúng là có thể sống hơn một trăm tuổi. Chỉ là theo thế giới quan của những cổ nhân dị giới đoản mệnh này thì một trăm năm mươi đã coi như là cực kỳ dài.
"Ngươi tiền vốn rất đủ, đồng ý đi." Lão nhân khô gầy chợt phát ra tiếng cười quái dị, hắn xuất ra lá bùa màu trắng, đưa tới trước mặt Lý Dịch.
Lý Dịch không chút do dự nhấn xuống, để lại một cái huyết thủ ấn: "Như vậy là được rồi chứ."
"Không sai, cái này là của ngươi."
Lão nhân khô gầy làm ăn cũng coi như công đạo, cẩn thận thu hồi lá bùa màu trắng, đem Quan Tài Chi đưa ra ngoài, chưa từng xuất hiện cái gọi là đen ăn đen.
Lý Dịch sau khi nhận lấy trực tiếp nhét vào trong tay Triệu Thiến, trong lòng cũng xem như giải quyết xong một phần ân tình.
"Dịch ca."
Triệu Thiến nhìn Quan Tài Chi trong tay, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ là nước mắt cảm kích đảo quanh trong hốc mắt.
Đây chính là sáu mươi năm tuổi thọ a, nói bán là bán.
Cho dù là cha xuất thủ cứu hắn, truyền thụ võ nghệ, báo đáp như vậy cũng không quá nặng đi.
Lý Dịch lại không thèm để ý, hàn huyên với lão bản: "Lão bản, có thể hỏi thăm ngươi chút chuyện hay không."
"Nói."
Giờ phút này, thái độ lão nhân khô gầy tốt lên rất nhiều, dù sao vừa rồi vừa mua bán xong.
"Ta vô ý tiến vào phố quỷ, có phương pháp nào có thể rời khỏi nơi này hay không?" Lý Dịch dò hỏi.
Lão nhân khô gầy khàn giọng nói: "Ngươi nói là đường trở về đoạn rồi sao? Chuyện này cũng cũng không khó, mua cái này ngươi có thể đi về."
Nói xong, chỉ chỉ một vật trên quầy hàng.
Đó là một con ngựa bùn.
"Đây là cái gì?" Lý Dịch cầm lên, nhìn một chút, không có gì kì lạ.
"Đây là nê mã." Lão nhân khô gầy đoạt lấy đồ trong tay Lý Dịch, sợ lăng đầu thanh này làm rớt bể.
"Nê mã?" Lý Dịch kỳ quái nhìn hắn.
"Không sai, đây chính là nê mã."
"Nê mã, bao nhiêu tiền." Lý Dịch nói.
"Nê mã, bán mười năm tuổi thọ." Lão nhân khô gầy nói.
"Nê mã, đắt như thế?" Lý Dịch nói.
Lão nhân khô gầy nhất thời mặt trầm xuống: "Nê mã muốn mua thì mua, không mua đừng nói nhảm."
Lý Dịch nói ra: "Nê mã, nếu rẻ hơn một chút đương nhiên ta mua, thế nhưng là nê mã ngươi bán quá mắc."
"Ngươi rốt cuộc là mua đồ hay là đang mắng người?" Lão nhân khô gầy có chút nhịn không được.
"Không phải lão bản ngươi chiếm tiện nghi ta trước a? Lấy tên gì không được, lại gọi là nê mã." Lý Dịch nói.
"..." Lão nhân khô gầy khuôn mặt run rẩy, hận không thể một bàn tay chụp chết lăng đầu thanh này.
"Thứ này bán mười năm tuổi thọ, không trả giá."
Hắn hít sâu vài hơi, để tâm tình của mình bình phục.
Lý Dịch nói ra: "Ta mua thứ này sau đó dùng như thế nào?"
"Tích mấy giọt máu lên, nê... mã này sẽ hóa thành âm mã, chỉ cần ngươi ngồi lên nó, nó có thể chở ngươi đến bên người người thân cận nhất, nếu như dương thế ngươi không có thân nhân, như vậy coi như ta không nói." Lão nhân khô gầy nói.
"Ngươi mới không có thân nhân, đến, đồng ý đi." Lý Dịch duỗi ngón tay nói.
Lão nhân khô gầy thấy vậy sắc mặt mới tốt một chút, lấy ra một cái lá bùa màu trắng đưa tới.
Lý Dịch nợ nhiều không ép thân, không chút do dự ấn lên, sau đó suy nghĩ một chút, vừa chỉ một món khác nói: "Nê mã này ta cũng muốn."
"Ngươi tuổi thọ nhiều, muốn mua mấy cái cũng được." Lão nhân khô gầy nói.
"Lo trước khỏi hoạ, ai biết ngày nào đó ta lại đột nhiên tiến vào phố quỷ nữa thì sao."
Lý Dịch lại ấn tên, mang đi hai con nê mã.
"Không có bao nhiêu thời gian, đi mau."
Đội khăn trùm đầu da người, Lý Dịch kéo Triệu Thiến nhanh chóng bôn tẩu trên phố quỷ.
Hắn mua Quan Tài Chi và hai con nê mã, giải quyết hết mọi chuyện cần thiết, vốn còn muốn tiêu phí nhiều một chút, nhưng mà thời gian không đủ, chỉ có thể coi như thôi, bằng không hắn còn có thể tốn chút tuổi thọ mua một chút vật ly kỳ cổ quái.
Dù sao Lý Dịch muốn quỵt nợ.
Dựa vào tự thân ký ức, Lý Dịch không có đi sai lộ tuyến, rất nhanh đã dẫn theo Triệu Thiến đi tới ngõ hẻm quen thuộc trước đó, sau đó rẽ trái rẽ phải.
Cũng không lâu lắm, hai người dừng trước cửa một căn nhà.
Nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy phụ cận không có quỷ vật bồi hồi, Lý Dịch mới dám mở miệng: "Triệu cô nương, ta không tiến vào, phiền Triệu cô nương ngươi giúp ta từ biệt sư phụ, ta sợ sư phụ nhìn thấy ta sẽ vì chuyện Quan Tài Chi mà làm trễ thời gian, khiến cho các ngươi không thể an toàn rời khỏi nơi này, hơn nữa ta cũng phải đi về nhà."
"Trong nhà của ta còn có phụ mẫu cần chăm sóc, đáng tiếc ta không phải một thân một mình, nếu không thì ta cũng muốn theo sư phụ đi Hưng Châu xem."
"Dịch ca." Triệu Thiến nước mắt tuôn rơi, mặc dù nàng và Lý Dịch ở chung trong thời gian rất ngắn, chỉ quen biết không đến một canh giờ nhưng lại trải qua rất nhiều.
Nhất là vừa rồi, vì sư phụ bái sư không đủ một canh giờ trực tiếp xài sáu mươi năm tuổi thọ.
Nàng biết rõ lần này phố quỷ từ biệt, sau này cả đời cũng khó gặp nhau.
"Không sao, sau này ngươi phải chăm sóc sư phụ cho tốt, sau này nếu có duyên phận chúng ta còn có thể gặp nhau." Lý Dịch vỗ vỗ bờ vai của nàng, nghiêm túc nói.
"Vừa rồi ta nhìn thấy hình như có âm binh du đãng gần đây, ngươi tranh thủ đi vào đi, ta đi."
Lúc này Lý Dịch dư quang phiết qua.
Hình như có một quân tốt cổ đại cầm trường mâu trong tay, phiêu phiêu đãng đãng đi ngang qua, hắn lông tơ dựng lên, giật mình, không dám trò chuyện nữa, vội vàng đội khăn trùm đầu xoay người chạy.
"Dịch ca..." Triệu Thiến hô một tiếng nữa.
Lý Dịch không quay đầu lại, chỉ phất phất tay nói tạm biệt, rất nhanh thân hình đã biến mất trong góc cua ngõ hẻm.
"Két!"
Lúc này, trong phòng, Triệu Qua nghe được động tĩnh, vội vàng mở cửa.
Triệu Qua nhìn chung quanh một chút, khi hắn trông thấy âm binh du đãng xung quanh thì sắc mặt lập tức đột biến, vội vàng kéo Triệu Thiến tiến vào nhà, sau đó cửa lại.
Cũng may môn thần trên cửa còn chưa phai màu.
Âm binh đi ngang qua cũng không quấy nhiễu, chỉ là phiêu phiêu đãng đãng đi ngang qua, lại truy tìm khí tức người sống khác.