Trong núi rừng tối om đột nhiên xuất hiện một tia sáng đỏ như ánh đom đóm.
Đợi ánh đỏ đến gần mới nhận ra là một con hạc giấy chừng bàn tay. Con hạc được chế tác bằng giấy đỏ, trên mình vẽ nhiều phù văn đặc biệt.
Phía sau còn hạc giấy đỏ là một tu sĩ trử tuổi mặc pháp y vàng nhạt có thêu hình mây, mặt mũi hơi gầy.
Đột nhiên, gạc giấy dừng lại, uy năng hao tận, bốc cháy thành tro.
Tu sĩ trẻ tuổi cũng dừng lại, kinh nghi bất định nhìn quanh.
"Khiên dẫn phù hạc, để xem ngươi đến nhận hàng kiểu gì.”
"Tưởng ai muốn giết ta, hóa ra là ngươi hả, Lưu An Đình.”
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh từ một góc đi ra.
Tu sĩ trẻ tuổi này lại là Lưu An Đình đã trở mặt với gã chỉ vì Hoàng Y Y.
"Ngươi không chết?" Thấy gã từ bên trái xuất hiện, Lưu An Đình hô lên kinh hãi với vẻ không dám tin.
"Thực xin lỗi, ta không chết nên khiến ngươi phí công một chuyến.” Ngụy Tác cười ha hả.
Lưu An Đình biến hẳn sắc mặt, nhìn quanh quất.
"Ngươi đang tìm sát thủ đã thuê hả?" Ngụy Tác nhìn Lưu An Đình, "Ta thấy y dù gì cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh, để y phơi thây nơi hoang dã thì cũng không ổn nên đã chôn rồi, gần ngay dưới chân ngươi đó.”
"Cái gì!" Lưu An Đình như bị điện giật, nhảy bật lên kêu to: "Ngươi chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh làm cách nào giết được tu sĩ Chu thiên cảnh!"
"Nhưng ta đã nói thật, mà ngươi còn định giết ta.” Ngụy Tác cười lạnh, "Lúc trước ngươi cũng nói thế, nhưng ngần ấy tu sĩ Chu thiên cảnh chẳng phải đều chết trong tay ta hả.”
Lưu An Đình biết không xong, mặt chợt đanh lại, lấy ra một tấm pháp thuẫn rực bạch sắc lân hỏa.
"Phệ linh thuẫn?"
Thấy pháp thuẫn lấp lánh bạch sắc lân hỏa tựa hồ không có nhiệt lực, mắt Ngụy Tác sáng lên. Lưu An Đình cũng có Phệ linh thuẫn như hồng y tu sĩ. Đối với Ngụy Tác, pháp thuẫn phòng ngự không bao giờ thừa, hơn nữa gã còn vừa bị hồng y tu sĩ đâm thủng Huyền thiết thuẫn. Gần như cùng lúc, gã lẩm bẩm, "Ta quyết lấy tấm pháp thuẫn này.”
"Định lấy Phệ linh thuẫn của ta? Lấy mạng ra đổi đi.” Lưu An Đình gầm lên, lấy ra một pháp bảo như cái bát, một đạo lục quang tòng từ mi tâm y bắn ra, đâm vào mi tâm Ngụy Tác.
Ngay cả tấm đồng kính kích phát còn nhanh hơn đôi vòng tay màu đỏ cũng không kịp chặn.
"Để ngươi nếm thử Thất thần thích của ta!"
Thấy Ngụy Tác bị lục quang đâm trúng, Lưu An Đình cười lạnh đắc ý cực độ.
Nhưng nụ cười của y cắng lại ngay, Ngụy Tác lạnh lùng vuốt trán, nhanh chóng phát ra thanh sắc quang tráo, tựa hồ không hề hấn gì.
"Lưu An Đình, ta hơi bất ngờ đấy, không ngờ ngươi còn biết thuật pháp đặc biệt như thần thức xung kích.” Kích phát thanh sắc quang tráo xong, Ngụy Tác vung tai tay, phát ra một tấm kim sắc điện võng, chụp xuống đối phương.
"Không thể nào.” Lưu An Đình biến sắc thi triển thuật pháp phòng ngự kiểu linh quang, hóa ra một màn sáng trắng, ngăn chặn kim xà điện võng, đồng thời kêu lên không thể tin nổi, "Chỉ cần tu vi kém hơn ta, thần thức không như ta thì không thể chặn nổi Thất thần thích.”
"Xin lỗi, ta cũng Thần hải cảnh ngũ trọng. Công pháp còn cao hơn ngươi một chút.” Ngụy Tác cười ruồi, tiếp tục thi triển một tấm kim xà điện võng, "Nhìn sau lưng kìa.”
Lưu An Đình không tin sau lưng có gì, định kích phát pháp khí tấn công Ngụy Tác.
Đúng lúc đó một con bạch sắc băng long từ phía sau lao tới xung kích linh quang quang tráo, phá tan quang tráo thì hàn khí lẫm liệt đông cứng Lưu An Đình.
Vù một tiếng, hỗn kim đoản mâu từ tay Ngụy Tác đâm thủng tim Lưu An Đình, máu trào ra cũng đông cứng thành băng.
Tu sĩ định giết gã này sau cùng bị gã giết gọn.
"Ngu xuẩn!" Tìm kiếm khắp người Lưu An Đình một lúc, bật lên tiếng mắng khinh bỉ.
Trừ bán linh khí Thiết oản chưa kịp kích phát, trên mình y không còn pháp khí gì, linh thạch đại chỉ đựng chừng một nghìn viên linh thạch.
Đương nhiên có thêm một tấm Phệ linh thuẫn giá trị không tệ, gia tài của Lưu An Đình cũng khá, so với tu sĩ thông thường.
Nhưng gia tài và pháp khí như của y mà đòi giết Ngụy Tác, bức gã động thủ thì thật không tự lượng sức.
Bất quá tới đây gã không nên rời Linh Nhạc thành, như hôm nay mới rời khỏi thì đã bị ám sát. Nếu không có Hàn Vi Vi cùng liên thủ, gã vị tất giết được hồng y tu sĩ.
"Hắn và ngươi có hiềm khích gì mà hắn thuê người giết ngươi?" Hàn Vi Vi từ phía sau Lưu An Đình bước ra, hiếu kỳ hỏi.
Trong một đêm đã gặp hai con Song đầu khuyển, bị năm con Lang đầu biên bức truy sát tơi tả rồi lại cùng Ngụy Tác liên thủ giết được một tu sĩ Chu thiên cảnh và một tu sĩ Thần hải ngũ trọng, đối với Hàn Vi Vi quả thật kinh tâm động phách.
"Y làm vậy là vì ta không cứu một nữ tu sĩ mà y thích.” Ngụy Tác kể lại quá trình kết thù với Lưu An Đình, chỉ là hơi sơ lược đoạn Hoàng Y Y cởi sạch.
"Phì! Phì! Phì!"
Hàn Vi Vi vốn rất thích thanh đao Ngụy Tác đưa cho, nhất thời không nỡ trả lại, giờ thấy gã bảo là của tu sĩ biến thái Lưu Tam Pháo, nàng ta vội nhét vào tay gã, cơ hồ chỉ muốn đi tìm nơi rửa tay.
"Ngươi không có nạp bảo nang?" Ngụy Tác thấy dáng vẻ nàng ta như vậy thì đỡ bực mình hơn.
"Gì hả.” Hàn Vi Vi đáp: "Ta có một cái, ngươi định đựng cái gì hả?"
"Đựng năm con Lang đầu biên bức cho ngươi.” Ngụy Tác bảo nàng ta, "Hôm nay ngươi tổn thất nhiều, năm con Lang đầu biên bức do ngươi dẫn ra, cho ngươi hết đấy. Không có ngươi liên thủ thì ta cũng không giết được hai kẻ này. Pháp khí công kích ta cũng có mấy món rồi, ta cần Phệ linh thuẫn này, chi bằng cho ngươi toàn bộ linh thạch của y và bán linh khí Thiết oản.”
"Không cần, không cần đâu.” Hàn Vi Vi vội xua tay, "Cho ngươi hết, không cần chia cho ta.”
Vốn Ngụy Tác khá xót ruột, nghe vậy thì lắc đầu, "Cho ta hết?? Ngươi không coi linh thạch là linh thạch.”
"Có gì đâu, ngươi vì cứu ta nên mới không đuổi kịp kẻ đó, ta áy náy nên mới cho ngươi.” Hàn Vi Vi trợn tròng trắng lên, "Một vạn năm nghìn linh thạch mua Khống linh thuật là ta tự luyện đơn kiếm được, còn một lần ta may mắn, một kẻ định lừa linh thạch của ta, nhưng hắn lại không biết gì, không ngờ trong mấy cây linh thảo có một nhánh Tử tâm thảo có thể hóa giải được hỏa độc trong yêu đơn của bát cấp Nhân diện hỏa thù. Kết quả lần đó ta kiếm được sáu, bảy nghìn linh thạch. Vốn yêu đơn Nhân diện hỏa thù không thể luyện chế đơn dược, nhưng nhánh Tử tâm thảo có thể hóa giải hỏa độc của ba viên yêu đơn. Tử tâm thảo đủ tầm cỡ để được đưa ra tại phách mại hội của Lăng Vân thành.”
"May mắn thật!" Thấy Hàn Vi Vi đắc ý, Ngụy Tác đưa ra kết luận
Lăng Vân thành là đại thành đứng trong mười ngôi thành lớn nhất Thiên Huyền đại lục, tọa lạc ở trung tâm đại lục, Ngụy Tác chưa đến bao giờ.
"Ngươi cũng biết luyện đơn?" Ngụy Tác vừa cảm thán trước vận may của Hàn Vi Vi vừa hỏi.
Hàn Vi Vi đỏ mặt, đáp hàm hồ, "cao cấp quá thì không luyện được nhưng Hồi khí tán thông thường thì được.”
Ngụy Tác tức thì hầm hừ, "Ngươi nhờ may mắn mới tích lũy được ngần ấy linh thạch, vì hai con Thạch vĩ bích tích mà tranh đấu với ta, tiêu bằng hết rồi mà còn không phá gia hả?"
"Ai bảo lúc đó ngươi giở trò lưu manh định cưởi quần trước mặt ta.” Hàn Vi Vi lắc đầu ngượng ngập, "Sau này sẽ không thế nữa, ta sẽ trở thành kẻ keo kiệt, liều mạng kiếm linh thạch, mua cho mình thứ gì cũng sẽ tự kiếm linh thạch.”
"Thật hay giả đây?" Ngụy Tác tỏ vẻ hoài nghi.
"Đương nhiên là thật.” Hàn Vi Vi gật đầu, "Được thôi, Lang đầu biên bức chia cho ta hai con, Thanh trúc kiếm của ta hỏng rồi, Thiết oản này tuy hơi khó coi nhưng tạm sử dụng được, còn cả linh thạch của hắn, ta cũng không chối, được chứ?"
"Không phải chứ?" Ngụy Tác kêu lên thê thảm, "Ba nãy ngươi còn không cần gì, sao giờ lại cần hết?"
Hàn Vi Vi đắc ý mỉm cười, "Không phải nhờ người giáo huấn hả, ta tỉnh ngộ ngay mà không được sao.”
"Được, được, được.” Ngụy Tác ném hai con Lang đầu biên bức và mấy vật lấy được của Lưu An Đình cho Hàn Vi Vi rồi hỏi, "Sau này ngươi sẽ tự mình phấn đấu kiếm linh thạch, không dựa vào Trân Bảo các do sư thư?"
"Đương nhiên là thật.” Hàn Vi Vi gật đầu khẳng định, "Ta đã quyết tâm rồi.”
Ngụy Tác nhìn nàng ta đầy thâm ý, "Giờ có một món linh thạch, ngươi có kiếm không?"
Hàn Vi Vi giật mình, khép kín cổ áo lắc đầu, "Ngươi muốn làm gì? Nếu nói lung tung là ta trở mặt.”
"Ngươi tưởng là gì hả?" Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt, "Ta định bảo ngươi cùng đi đối phó một đàn Xích giáp trùng, có khi kiếm được không ít linh thạch.”
"Đi chứ!" Hàn Vi Vi lại đỏ mặt, gật đầu ngay tắp lự, "Có linh thạch thì ta đương nhiên sẽ đi!"
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----