"Ta cầm thú? Ban nãy rõ ràng ngươi bảo là thèm muốn Nam Cung Vũ Tinh đã lâu, còn bảo thậm chí bốn người cùng làm, trao đổi cho nhau gì đó, giờ ngươi lại bảo ta cầm thú?"
Lâm Đạo Nhất há miệng không nói thành lời, không thể hiểu nổi Ngụy Tác chỉ là tu sĩ cấp thấp Thần hải cảnh tam trọng, lấy đâu ra gan làm việc này.
"Ngẩn ra làm gì, mau đến chỗ ta.”
Ngụy Tác gọi bọn Nam Cung Vũ Tinh.
Tuy đều cho rằng Ngụy Tác tựa hồ không đủ thực lực đấu với Lâm Đạo Nhất nhưngNam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính vừa bị Lâm Đạo Nhất dùng lôi hệ thuật pháp đánh cho muốn cử động cũng chật vật, cùng tụ tập bên cạnh gã.
"Ban nãy hắn nới là đồ mô phỏng pháp bảo gì đó, uy lực khẳng định phi thường lợi hại, các vị có phòng hộ pháp khí gì thì mau lấy ra.” Ngụy Tác lại nói nhanh.
Nghe vậy, Diệp Cố Vi dáng vẻ phi thường thanh tú như tỉnh mộng, lấy ra một tấm hắc sắc phù lục.
Ngụy Tác đón lấy, dồn chân nguyên vào, lập tức một tấm thuẫn bài chừng ba thước như hắc sắc quy giáp lơ lửng trước mặt họ.
"Huyền giáp phù?"
Ngụy Tác hơi bất ngờ, Diệp Cố Vi đưa ra một tấm nhị giai phòng ngự pháp phù. Hắc thuẫn do nhị giai Huyền giáp phù tạo thành, uy năng phòng ngự và thời gian duy trì đều nhiều hơn thổ thuẫn do Thổ thuẫn bảo phù của gã tạo thành hai, ba lần. Nam Cung Vũ Tinh cùng Diệp Tiêu Chính đều lắc đầu, xem ra không có pháp khí phòng ngự.
"Ngụy Tác, ta phải giết ngươi.”
Lâm Đạo Nhất đã định thần lại, kích phát một tấm thanh sắc ngọc phù, một bức phong tường màu xanh đậm xuất hiện trước mặt hắn.
"Phì!"
Ngụy Tác bĩu môi coi thường, hiện tại dù là một con lợn cũng biết Lâm Đạo Nhất quyết tâm trừ diệt gã, hắn nói câu đó ra có khác gì thừa lời. Bất quá bề ngoài tuy có vẻ khinh thị nhưng kỳ thực gã phi thường khẩn trương, đây là lần đầu tiên gã giao thủ với người khác.
Gã không biết tấm thanh sắc ngọc phù trong tay Lâm Đạo Nhất nhưng phong tường xuất hiện trước mặt hắn có vô số luồng cương phong lưu động bên trong, uy năng tựa hồ cực mạnh. Tấm thanh sắc ngọc phù của hắn cũng lấp lánh thanh quang, chắc tượng tự Thổ thuẫn bảo phù của gã, là pháp phù sử dụng nhiều lần.
Lâm Đạo Nhất lại giơ tay, bọn Ngụy Tác nhìn rõ tay hắn cầm một thứ như khối đồng vàng, chân nguyên được dồn vào, vật đó xuất hiện năm, sáu quang phù đặc biệt, tích tắc sau đã biến thành mấy đạo kim sắc quang nhận xẹt tới chém vào hắc sắc thuẫn trước mặt bọn Ngụy Tác.
"Choang, choang, choang, choang!"
Một tràng tiếng động vang lên, Ngụy Tác rụt cổ lại nuốt nước bọt.
Bền mặt hắc sắc thuẫn bài do nhị giai Huyền giáp phù hóa thành bị mấy đạo kim sắc quang nhận chém nứt mấy vệt.
Tại Thiên Huyền đại lục, pháp bảo phân thành tứ cấp linh, pháp, huyền, tiên. Thật sự thì Ngụy Tác đã có lần thấy một tán tu lợi dùng pháp bảo chân chính giết một con tam giai yêu thú, nhưng lúc ấy gã chỉ thấy tán tu đó phát ra một đạo hắc quang, giệt gọn yêu thú, lợi hại thì lợi hại nhưng cụ thể lợi hại đến đâu thì gã không có cảm giác đặc biệt. Khi thặt chạm mặt, chỉ mỗi đồ phỏng chế linh cấp pháp bảo đã có kinh uy lực kinh nhân thế này, nhận thức của gã về uy lực của pháp bảo thật sự sâu thêm một tầng.
"Xoạt! Xoạt!", Ngụy Tác cũng phát động phản kích, gã phát ra một lưỡi Thanh thủy nhận, Diệp Cố Vi phát ra ba đạo thủy tiễn, nhi Nam Cung Vũ Tinh cũng phát ra một đạo hỏa diễm nhận, nhưng vì thụ thương nên uy lực hỏa diễm nhận đại giảm, chỉ ngang với Thanh thủy nhận của Ngụy Tác.
Khiến Ngụy Tác ấm ức kêu thầm là mớ thuật pháp đánh trúng phong tường thì bị cương phong trong đó chấn tan. Uy lực phòng ngự của thanh sắc bảo phù do Lâm Đạo Nhất phát ra cũng ngang với nhị giai phòng ngự pháp phù.
"Ngụy Tác, chốc nữa ngươi sẽ hối hận.”
Nhìn Ngụy Tác với ánh mắt sát nhân, đồng thời vật phỏng chế pháp bảo trong tay Lâm Đạo Nhất lại bắn ra mấy đạo kim sắc quang nhận. Lại một chuỗi tiếng choang choảng vang lên kịch liệt, hắc sắc thuẫn bài có thêm mấy vết nứt, tơi tả như chiếc là rách.
Ầm!
Hắc sắc thuẫn bài chưa đến mức tan vỡ nhưng hoàng sắc lôi cầu gáng tới tiếp tục, hắc sắc thuẫn bài đã nứt nẻ sau cùng không chịu nổi, cách một tiếng vỡ nát.
"Bốp!" Cùng lúc đó nhiệt độ trong nham động tăng cao, một quả hỏa cầu cỡ bánh xe nổ tung trước phong tường của Lâm Đạo Nhất khiến phong tường rung lên.
"Hỏa cầu phù? Không ngờ... "
Lâm Đạo Nhất vốn định nói không ngờ ngươi có tới hai tấm Hỏa cầu phù nhưng cha dứt lời thì lại một lưỡi lửa nữa giáng vào khiến phong tường trước mặt rung lên mạnh mẽ, không ít cương phong bắn đi tứ tán, uy năng giảm hẳn.
"Còn một tấm Hỏa cầu phù nữa? Mua nhiều thế hả?"
Ngụy Tác phát ra một tấm Hỏa cầu phù xong, Lâm Đạo Nhất bất giác ngẩn người. Hắn kinh ngạc nhận ra, Ngụy Tác lại móc tiếp ra một tấm hồng sắc Hỏa cầu phù.
Nhất thời hắn không kịp kích phát vật phỏng chế pháp bảo.
Nhân lúc đó, Ngụy Tác lại vung tay, kích phát Hỏa cầu phù.
Bị hỏa cầu oanh kích trúng, phong tường trước mặt Lâm Đạo Nhất sau rốt cũng không chịu nổi, vỡ tan thành vô số cương phong.
Thấy phong tường bị Ngụy Tác oanh phá, Diệp Cố Vi cùng Nam Cung Vũ Tinh cũng thừa cơ phát ra thủy tiễn và hỏa diễm nhận. Nhưng trong tích tắc đó, thanh sắc bảo phù trong tay Lâm Đạo Nhất lại rực thanh quang, một đạo phong tường tương tự dựng lên trước mặt hắn.
"Bốp!"
Gần như không ngừng, nhiệt độ trong nham động lại tăng lên, thêm một quả hỏa cầu oanh kích vào phong tường mới ngưng thành.
"Chả trách ngươi dám lên mặt với ta, hóa ra mang theo nhiều hỏa phù như thế.”
Hỏa cầu oanh kích tại phong tường, Lâm Đạo Nhất lãnh tĩnh hẳn, khinh thị nhìn Ngụy Tác, "Phong bá bảo phù của ta có thể kích phát mười hai lần, ngươi cho rằng mình đủ Hỏa cầu phù phá được phòng ngự của ta thì cứ tiếp tục.”
Lâm Đạo Nhất không nói liều, tấm Phong bá bảo phù này là hắn lấy được từ di hài một tu sĩ trong lần đi săn yêu thú, vẫn còn mới nguyên nên có thể kích phát mười hai lần. Mỗi đạo phong tường đủ uy lực chống lại ba tấm Hỏa cầu phù công kích, nên Ngụy Tác muốn hao tận uy năng Phong bá bảo phù thì cần ba mươi sáu tấm Hỏa cầu phù.
Nam Cung Vũ Tinh đã bị hắn đánh lén thành trọng thương, với tu vi của bọn Ngụy Tác thì chỉ có pháp phù này mới phá được phong tường của Phong bá bảo phù.
"Ba mươi sáu tấm Hỏa cầu phù, tên tán tu cấp thấp ngu xuẩn nào chịu mua ngần ấy pháp phù để mang theo.” Lâm Đạo Nhất nghĩ vậy.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----