Rốt cuộc, một tuần sau, Trương Tân Thái trở lại trên núi một lần nữa, hắn ta đang chuẩn bị cho chuyện đính hôn sắp tới.
Mặt khác, đối với nhắc nhở của Trương Vinh Phương, mặc dù hắn ta không nói câu nào, nhưng Trương Vinh Phương có thể cảm giác được hắn ta thoáng có chút bất mãn.
Rất có thể hắn ta cho là Trương Vinh Phương nhận sai tình huống. Có lẽ người Mễ Bang thật sự nhận lầm người, mới tìm đến hắn.
Đối với lần này, thậm chí Trương Vinh Phương cũng hoài nghi theo thời gian trôi qua, có phải mình phán đoán sai hay không.
*
*
*
Huyện Hoa Tân, Mễ Bang.
Trần Trí Hàm khôi phục một thân thường phục, trường sam thanh y, cầm sách thẻ tre trong tay, mượn ánh nắng từ từ đọc.
Lão đang thư giãn.
Nhi tử chết rồi, hiện giờ ngày trả thù cũng đã sắp tới gần, lão phải mượn Đạo Kinh mới có thể đè xuống tà hỏa trong lòng.
Ngoài phòng, Trần Hạc đứng trên đất trống, đang chắp tay sau lưng chỉ điểm chưởng pháp cho vài đệ tử của mình.
Không lâu sau, một nữ tử mặt tái nhợt khoác áo khoác, từ từ bước vào phòng, cúi đầu, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng.
Người tới chính là bang chủ hiện tại của Mễ Bang - Thiệu Toàn Hộ.
Ánh mắt nàng rơi vào trên người Trần Trí Hàm đang đọc sách bên cửa sổ.
“Phu quân, hôm đó, người của Thanh Hòa Cung tới, cũng cần phải chú ý phụ tử Trương Hiên, những người còn lại phần lớn là văn tu, phẩm cấp cũng không cao. Dễ dàng xử lý.”
“Chúng ta không cần hoàn toàn nhằm vào Thanh Hòa Cung.” Trần Trí Hàm trả lời. “Trương Hiên giết nhi tử của ta, ta cũng giết nhi tử của lão trước. Đến lúc đó, ta, Trần Hạc, lão Đinh, đồng loạt ra tay mà vây giết.”
“Ta có thể phối hợp hạ thuốc mê khi bọn họ ăn uống, để tránh Trương Hiên rơi vào tình thế cấp bách mà liều mạng. Suy cho cùng cũng là ngũ phẩm, nếu thật sự muốn liều mạng, chúng ta đánh không lại, nhưng mang đi một người đồng cấp vẫn không thành vấn đề. Cần phải phải cẩn thận.” Thiệu Toàn Hộ gật đầu nói.
“Không được, lỡ như sớm đánh rắn động cỏ, ba người Trương Hiên chạy trốn sẽ phiền phức lắm. Dù sao không phải thuốc mê không màu không vị. Trương Hiên cũng là người từng trải, sẽ rất dễ phát hiện ra.”
Trần Trí Hàm phủ định ý kiến này.
“Vậy thì để Lý Hành dùng khói mê phối hợp. Hắn ta là Quan chủ Thanh Hòa quan. Hắn ta bỏ thuốc vào lúc nửa đêm, cho dù võ công của Trương Hiên có cao cường đến đâu cũng sẽ trúng chiêu thôi.” Triệu Toàn Hộ lại nói.
Lý Hành tham tài háo sắc, đã bị bọn họ nắm nhược điểm từ lâu, bây giờ cũng có thể trở thành một hậu chiêu.
“Thôi bỏ đi, lỡ như bị phát hiện, đến lúc đó mọi việc đã sắp xếp bị thất bại trong gang tấc. Tốt hơn hết là cứ ra tay vây công trong tiệc định thân, gọn gàng dứt khoát. Lão Trương Hiên đó không dễ đối phó đâu.” Trần Trí Hàm lại lắc đầu.
“Thôi thì tùy ngươi.” Triệu Toàn Hộ khẽ gật đầu: “Ta lấy được một chiếc cung nỏ, đến lúc đó đảm bảo không có bất cứ sơ hở nào!”
“Trừ khi vạn bất đắc dĩ, đừng sử dụng nó.” Trần Trí Hàm căn dặn.
Nỏ là vật cấm trong dân gian, uy lực của nó rất kinh người. Ngay cả một cao thủ hàng đầu cũng không thể thoát chết nếu bị cung nỏ bắn trúng ở cự ly gần.
Có thể cất giấu riêng loại vũ khí này, nhưng một khi phát hiện ra dấu vết thì thực sự rất nguy hiểm.
“Ta biết rồi.”
*
*
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã là ngày 24 tháng Giêng.
Thanh Hòa quan.
Trương Vinh Phương đứng trước chính điện, nhìn mưa phùn lấm tấm rơi trên không, trong lòng rất bình yên.
Kể từ chuyện Trần Hạc Mễ Bang lần trước, hắn đã không tìm thấy bất kỳ tin tức nào tiếp theo.
Su huynh Trương Tân Thái không tra được đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Tuy sư huynh thả lỏng cảnh giác, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc.
Trần Hạc Mễ Bang ấy có vẻ như không thực sự tìm nhầm người. Cố tình canh giữ ở gần nhà đại tẩu.
Hình như những người của Mễ Bang đang theo dõi nhà đại tẩu.
Trương Vinh Phương nhớ lại những sự kiện trước đó một cách cẩn thận, trong lòng luôn có chỗ nào đó nghĩ mãi không ra.
Ngoài ra, còn một điểm nữa.
‘Trần Vô Ưu đã bị hắn đánh chết, đến bây giờ cha của hắn ta - Trần Trí Hàm cũng không thấy bóng dáng. Điều này rất kỳ lạ... Có mối liên hệ nào giữa hai việc này không?’
Hắn không nói cho ai biết về cái chết của Trần Vô Ưu. Một là không biết phải nói như thế nào. Hai là một khi hắn nói ra, hắn không biết phải giải thích như thế nào. Có quá nhiều sơ hở.
‘Có phải vì Trần Vô Ưu nên hành động của Mễ Bang mới lạ như vậy không? Có người nói Mễ Bang có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Trần...’
‘Chỉ là bọn họ không biết ai đã giết Trần Vô Ưu mới phải? Sao lại nhìn chằm chằm vào đại tẩu của mình?’
‘Hay là đại tẩu nhà mình gặp phải phiền phức?’
Trương Vinh Phương nghĩ mãi không ra.
Không nghĩ ra, thì không cần nghĩ nữa.
Hắn thu lại ý nghĩ, bắt đầu nhớ lại Bát Bộ Cản Thiền (tám bước vượt qua ve sầu đang bay) đã tìm tòi tập luyện trong mấy ngày qua.