Chương 126: [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Nằm giữa giới hạn

Phiên bản dịch 4615 chữ

Trước đó hắn phải tốn hai tháng mới tích lũy được một điểm đấy.

Hiện nay dưới tình huống ngày ngày uống thuốc bổ huyết, biến thành mười ngày một điểm.

Hiệu suất này tăng lên rất nhiều.

Quen với kiểu tăng như vậy, dù thế nào Trương Vinh Phương đều không nguyện ý quay trở lại trước đây.

"Quên đi, cứ nâng cao kỹ năng trước rồi hãy nói."

Tức khắc hắn gạt tạp niệm qua một bên, chăm chú đặt mắt lên Bát Bộ Cản Thiền.

Sự trợ giúp mà thân pháp mang tới cho hắn thực sự quá lớn, thế nên phải tiếp tục giữ vững ưu thế của thân pháp.

Hiện giờ hắn đã nghĩ thông suốt, qua một năm nữa thì nói cho sư phụ mình đã đột phá Nhị Phẩm, sau đó là có thể xác định đẳng cấp, đi giữ chức vụ.

Lúc này, Trương Vinh Phương tưởng tượng ấn nhẹ một cái lên dấu + nằm sau Bát Bộ Cản Thiền.

Nhất thời chữ trong dấu ngoặc cấp tốc mơ hồ, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã biến thành Nắm Giữ.

Mà cùng lúc đó, lượng lớn ký ức cảm ngộ tu hành Bát Bộ Cản Thiền dũng mãnh lao vào đầu óc hắn.

Sau khi trải qua cảm giác này nhiều lần, Trương Vinh Phương đã hơi thích ứng với nó.

Hắn chỉ lắc đầu, cúi xuống nhìn hai chân của mình.

Nhưng lần này, khiến hắn có chút thất vọng là Bát Bộ Cản Thiền tăng lên tới Nắm Giữ, chỉ làm cho chân của hắn hơi tê tê trướng trướng, chứ không có biến hóa cơ thể nào quá lớn.

Hắn chợt nhớ tới cách nói về giới hạn tối đa trên cơ thể trong võ nhân...

Coi như là liên tiếp Phá Hạn, nhưng tất nhiên mỗi một thân thể của con người đều sẽ có một giới hạn cao nhất.

Đây là kết cấu đã được định sẵn ngay từ ban đầu.

Cũng là giới hạn được quyết định từ nền tảng của bản thân cơ thể.

"Lẽ nào hiện tại ta đã đến cực hạn rồi ư?" Trong lòng Trương Vinh Phương thấp thỏm.

Cho dù là Thanh Hòa Cung có Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển, không phải các đệ tử đều có thể dựa vào thời gian và khổ luyện để chất chồng tích lũy.

Họ cũng đều có cực hạn tiên thiên của mình.

Có người có thể chất trời sinh đã yếu, cùng lắm là luyện đến Nhị Phẩm và không thể tăng lên được nữa.

Có người lại có thể đạt được Tứ Phẩm.

Còn có người có thể lên tới Ngũ Phẩm nữa.

Quân nhân bình thường ở trước ba mươi tuổi, nếu như không thể đạt đến cấp độ đủ cao, sau đó không có khả năng tăng lên nữa.

Bởi vì sau ba mươi, khí huyết sẽ bắt đầu trượt.

Trương Vinh Phương hồi tưởng lại tình huống của mình.

"Tính cả tất cả võ công, ta đã Phá Hạn ba lần, một lần là Long Xà Đề Túng thuật, một lần là Nhạc Hình phù, một lần là Triều Khí phù.

Nói cách khác, hiện tại ta đúng là nằm giữa giới hạn từ Tam Phẩm đến Tứ Phẩm?"

Trương Vinh Phương bỗng nhớ lại cách nói cửa ải Tam Phẩm mà sư phụ hay là các sư huynh sư tỷ đề cập tới.

"Lẽ nào mình đã tới cửa ải Tam Phẩm rồi?"

Hắn nhìn thanh thuộc tính của mình.

Không do dự nữa, tiếp tục lại thêm một điểm thuộc tính còn lại vào Bát Bộ Cản Thiền.

Tức khắc, dấu ngoặc đằng sau Bát Bộ Cản Thiền hoàn toàn mơ hồ, qua trong giây lát thì biến thành chữ mới (Viên Mãn).

Một lượng lớn ký ức luyện tập điên cuồng tràn vào trong đầu.

Cơ thể Trương Vinh Phương hơi lắc lư, cảm giác có hơi mê man. Lúc này đây, lực lượng hai chân của hắn vẫn chưa có nhiều biến hóa cho lắm, nhưng tổng thể cơ thể trở nên càng thêm cân xứng lưu loát.

Thật lâu sau, hắn mới khôi phục bình thường.

Đứng ở trên cỏ, Trương Vinh Phương sải bước lao về phía trước hơn mười mét.

Giống như trước đó, hắn chạy mà im hơi lặng tiếng, tính ẩn núp cực kì cao.

Nhưng lần này sau khi tăng lên Bát Bộ Cản Thiền, tốc độ bạo phát của hắn nhanh hơn so với trước kia.

"Tốc độ tăng lên ít nhất hai phần mười. Cũng không tệ lắm." Trương Vinh Phương ngừng lại, đại khái phán đoán thế.

"Đồng thời chuyển hướng ở phạm vi nhỏ, khống chế đã tự nhiên như thường hơn rất nhiều, mà không phải từ từ chuyển hướng như trước nữa."

Trong lòng thỏa mãn, Trương Vinh Phương đi tới dưới tán cây chuẩn bị uống nước.

"Thân pháp hiện tại của ta đã tăng lên cấp bậc này, không biết ở toàn bộ huyện Hoa Tân sẽ được tính vào trình độ nào. Cộng thêm cả vũ lực, không biết có thể đánh thắng cao thủ ở cấp bậc nào?"

"Không có so sánh thì không có quyền lên tiếng. Chỉ có thực chiến thật nhiều thì mới có thể giúp ta tích góp từng kinh nghiệm một, tránh cho sau này luống cuống tay chân, bị đánh bất ngờ bị thương.

Xem ra... vẫn cần phải đi thực chiến đánh một trận xem sao."

Chỉ khi biết được vị trí của mình, thì mới có thể cân nhắc làm việc đúng mực hơn.

Mà đối lập thế nào... thực chiến ra sao...

Trương Vinh Phương đã có suy nghĩ.

*

Buổi chiều, khu Bắc Hoa Tân, Hắc Quyền Môn.

So với mấy người làm ăn Mễ Bang, Hắc Quyền Môn đúng là khổ cực thực sự.

Lúc ban đầu, bang phái này là một tổ chức nhỏ do các hán tử làm lao động chân tay tự phát tạo thành.

Bạn đang đọc [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta của Cổn Khai

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    295

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!