Mục đích là để ôm đoàn hỗ trợ lẫn nhau, lấy được nhiều lợi ích từ các thương nhân hơn.
Sau đó trải qua quá nhiều lần biến hóa và điều chỉnh, Hắc Quyền Môn dần dần có sự thay đổi.
Trong môn chia ra môn chủ, tọa đường, đội đầu và môn nhân phổ thông.
So với Mễ Bang tiền nhiều như nước, thì Hắc Quyền Môn lại chú trọng thực lực, người mạnh nhất chính là môn chủ Trang Đại Lợi.
Tục truyền rằng, người này đã luyện Hắc Tí Quyền lên đến tầng thứ năm, cũng chính là đột phá cực hạn, năm lần dựa theo định nghĩa chính thức, thì hắn là cảnh giới Ngũ Phẩm.
Lúc này Trang Đại Lợi nghiêm túc chăm chú quan sát mấy đồ đệ so đấu trên đạo trường.
Mấy ngày nay, Mễ Bang đột nhiên phát sinh biến cố, Thanh Hòa Cung cường thế ép xuống mọi chuyện kết thúc, huyện Hoa Tân xôn xao ồn ào.
Ban đầu Mễ Bang thật ra là cùng một bọn với Thanh Hòa Cung. Hôm nay lại...
Sau sự kiện Mễ Bang, kết quả trực tiếp nhất nó dẫn tới chính là sức ảnh hưởng của Thanh Hòa Cung ở huyện Hoa Tân giảm đi.
Trang Đại Lợi đang suy nghĩ, có phải là bây giờ đến phiên Hắc Quyền Môn hắn mở rộng địa bàn hay không...
Thình thịch!
Bỗng nhiên cửa viện của Hắc Quyền Môn bị một nguồn sức mạnh đẩy ra.
Một nam tử cường tráng toàn thân đen sì chậm rãi đi vào.
Ở sau lưng hắn, hai đệ tử Hắc Quyền Môn trông cửa đang nhanh chóng vào cửa, trở tay đóng cửa viện lại.
"Kẻ nào!?" Một hảo thủ của Hắc Quyền Môn lạnh lùng nói.
Nhất thời ánh mắt của hơn mười người trong đạo trường đều đổ dồn lên người vừa tới.
Ánh mắt Trang Đại Lợi lạnh lùng, nhìn chằm chằm đối phương.
"Nếu bằng hữu đã tới, vì sao vẫn còn giấu đầu lộ đuôi, không dám lộ mặt ra ngoài?"
Người đến không nói được một lời, một tay quăng ra, một tấm ván bay tới trước người Trang Đại Lợi.
Trên tấm ván rõ ràng viết hai chữ màu đen: Đá quán.
Đằng sau nó còn cột một nén bạc, đây là quy củ của Hắc Quyền Môn, muốn khiêu chiến thì được thôi, đưa tiền đây, một lần mười lượng.
Nếu người tới cửa khiêu chiến thắng, tiền lấy về.
Nếu như thua, tiền để lại.
Thế nên số tiền này được coi như là tiền thưởng.
Mặt Trang Đại Lợi không đổi sắc, từ lúc Hắc Quyền Môn thành lập đến nay, người tới cửa khiêu chiến đã nhiều không đếm xuể.
Hắn nhìn về phía tọa đường Vũ Văn Quang đang lười biếng đứng ở một bên.
Dáng người Vũ Văn Quang cường tráng, cao hơn mét tám, gần như là cạo sạch tóc chỉ chừa một bộ phận lớn chừng quả trứng gà để làm bím tóc, buông ở sau người.
Hiện giờ hắn là hảo thủ trong môn chuyên tọa đường ở nơi này.
Hắc Quyền Môn tổng cộng có năm vị tọa đường, ai nấy đều là hảo thủ luyện Hắc Tí Quyền lên đến ít nhất là tầng thứ ba.
Là vũ lực được cả bang phái tập trung tài nguyên cung ứng để trấn tràng.
"Ta tới chơi với ngươi." Vũ Văn Quang lên sân. Hoạt động chân tay một phen. "Đã năm nào tháng nào rồi mà còn chơi cái trò che mặt khiêu chiến thế. Ngươi cho rằng người khác đều chơi trò chơi với ngươi đấy à? Đánh nhau mà lại không kéo nổi một cái khăn che mặt chắc?"
Trương Vinh Phương không nói một lời, một chân đằng trước một sau, hai tay hơi giơ lên.
Bịch.
Hai người không nói gì nữa, đồng thời lao tới.
Một người ra quyền, một người ra chưởng, hung hăng đối kích một chiêu.
Trong đạo trường Hắc Quyền Môn.
Trương Vinh Phương chỉ vừa tiếp xúc, liền cảm giác bàn tay mình hơi tê rần, cánh tay mềm yếu, chiêu thứ nhất so đấu lực lượng, mình thua.
Xem ra bây giờ mình so với hảo thủ Hắc Tí quyền Tam Phẩm, trên lực lượng vẫn không bằng.
Có điều có thể đạt tới trình độ này trong một khoảng thời gian ngắn một năm, Trương Vinh Phương cũng coi như thỏa mãn.
Trong lòng của hắn lướt qua tin tức của Vũ Văn Quang.
Hắc Tí quyền Tam Phẩm, nắm tay cứng rắn như sắt, trọng lực chậm tốc, đúng lúc là đối thủ tương đối thích hợp với hắn hiện giờ.
Lập tức, hắn chăm chú lấy chiêu số hỗn hợp Nhạc Hình Phù Triều Khí Phù ứng đối.
Tuy rằng lực lượng yếu hơn đối phương một bậc, nhưng tốc độ thân pháp dưới chân, hắn mạnh hơn Vũ Văn Quang không ít.
Không có giữ lại bất kỳ chiêu số nào, lúc này Trương Vinh Phương trừ việc không dùng vũ khí, không dùng Kỹ Năng Phá Hạn ra, mọi thứ còn lại đều tự do sử dụng.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây chỉ thấy, ngay từ đầu Vũ Văn Quang còn có thể xuất thủ đối công vài cái.
Nhưng sau mấy chiêu, tốc độ của hắn rõ ràng theo không kịp, chỉ có thể đứng tại chỗ, không ngừng đón đỡ tiến công đến từ các nơi xung quanh.
Không bao lâu, Trương Vinh Phương nhắm vào một sơ hở, một tay một chưởng, đánh vào trên vai trái Vũ Văn Quang.
Thình thịch!
Vũ Văn Quang lui ra phía sau hai bước, sắc mặt đỏ lên.
Ôm quyền, hắn không dây dưa nữa, xoay người nhận thua.
Tọa đường thua.
Trang Đại Lợi có chút kinh ngạc, đã rất lâu rồi không có người khiêu chiến tiêu chuẩn cao như vậy tới cửa.