Sau khi đổi toàn bộ tiền trên người thành thuốc bổ, hơn nữa thường ngày ăn ngon, đương nhiên thân thể tích góp từng tí một, liền chiếm được tích lũy năm điểm thuộc tính.
Đáng tiếc, hôm nay hắn trừ Bát Bộ Cản Thiền ra, võ công còn lại đều không có Nhập Môn. Chỉ nhớ sơ sơ vậy thôi.
Bằng không năm điểm thuộc tính, đủ để khiến cho một môn phù pháp Phá Hạn.
*
Ngày mùng 2 tháng 5, khí trời âm u.
Trong Thanh Hòa Cung.
Trương Hiên lão đạo khoan thai chậm rãi đứng trên sân phơi ở lầu hai tiểu lâu, nhìn ra biển mây xa dưới chân núi cuộn trào.
Nhi tử Trương Tân Thái đứng phía sau lão. Giống như hắn, còn có một nữ tử mạnh mẽ song chưởng tràn đầy vết sẹo.
Nữ tử che mặt, cột tóc cao đuôi ngựa, một thân áo da đen bó sát người, chỉ lộ ra cánh tay, vác trên lưng vũ khí tam tiêm thứ đoản binh.
"Tân Thái, sắp xếp gần đây cơ bản thỏa đáng, bên sư đệ ngươi, có thể an bài hắn đi Đàm Dương rồi."
Sắc mặt Trương Hiên bình tĩnh, hai mắt như trước nhìn xa xa, âm thanh yếu ớt, vừa vặn chỉ đủ khiến hai người phía sau nghe rõ.
"Tốt, chuyện của chúng ta, đúng là không nên khiến Vinh Phương sư đệ cuốn vào." Hắn chân thành nói.
"Vinh Phương sư đệ là xuất thân Man Nho, cũng là người bị thế đạo này hãm hại, vì sao không kéo hắn vào luôn? Nhiều thêm một người cũng có thể nhiều một phần lực." Nữ tử tóc cột cao đuôi ngựa không giải thích được hỏi.
"Ngay từ đầu, ta cũng có dự định như vậy." Trương Hiên quay đầu, nhìn Đại đệ tử chân chính của mình -- Trần Liên Thanh.
Tuy Trương Tân Thái là con của lão, nhưng có rất ít người biết, hắn thực sự không phải là lão đại.
Đại đệ tử chân chính của Trương Hiên hắn, chính là nữ tử vóc người mạnh mẽ nở nang như báo cái trước mắt, Trần Liên Thanh.
Nhìn Đại đệ tử có ánh mắt khó hiểu, Trương Hiên mỉm cười, tiếp tục nói: "Nhưng sau đó, ta tận mắt nhìn thấy hắn trưởng thành."
"Quá là nhanh... từ bắt đầu tập võ, cho tới bây giờ, cũng mới một năm rưỡi, mà đã sắp bước vào Nhị Phẩm... Triều Khí Phù của hắn, lại có thể cũng sắp Phá Hạn rồi..."
"Tư chất như vậy, tuổi như vậy. Vinh Phương hắn, không nên cùng chúng ta mạo hiểm vào lúc này.
Hắn hẳn là tiếp tục trưởng thành, cho đến cực hạn, đợi đến sau đó, có lẽ có thể phát huy ảnh hưởng vượt xa bây giờ."
Trương Tân Thái cũng nghe ngây người, vì đột phá Nhị Phẩm, hắn bắt đầu khổ luyện từ mười tuổi, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, chưa bao giờ có một ngày ngơi nghỉ.
Hôm nay ba mươi tuổi rồi mới đến Nhị Phẩm.
Mà Trương Vinh Phương... hắn mới mười bảy tuổi... mà đã vượt qua mình?
"Nói như vậy, đúng là nên thế." Trần Liên Thanh cũng để lộ vẻ mặt kinh ngạc, tán thành gật đầu."Nhưng nếu như chúng ta động thủ, thì tất nhiên sẽ liên lụy đến tiểu sư đệ. Cho dù đưa hắn rời đi cũng vô dụng."
"..." Trương Hiên không trả lời.
Bởi vì vấn đề này, lão cũng khó có thể giải quyết.
"Thật ra chỉ cần thân phận của chúng ta không bị bại lộ, hết thảy đều dễ nói." Trương Tân Thái nói: "Một khi động thủ, để sư đệ và thê tử của ta cùng rời đi là được rồi. Sau này thay tên đổi họ, cũng không phải là không thể..."
Tâm trạng hắn có hơi nặng nề lặng yên.
Nếu như ngay từ đầu biết rằng sắp động thủ nhanh như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thành thân với Diễm Tử.
Đáng tiếc... thế sự khó liệu.
Khi bọn họ xử lý ba cao thủ của Mễ Bang thì bị đám Đường Sa phát hiện sơ hở.
Hôm nay Đường Sa liên hợp với Trần bách hộ, không ngừng từng bước điều tra, càng ngày càng tới gần chân tướng.
Một khi bị phát hiện, rút dây động rừng, toàn bộ kế hoạch khởi nghĩa của bọn họ đều có thể bị bại lộ.
Đến lúc đó đại quân triều đình áp cảnh, chút ít người bên phía bọn họ hoàn toàn không đủ để giết.
Thế nên...
Thế sự khó liệu...
"Haizz... cũng không biết ba người Mễ Bang kia rốt cuộc vì sao lại chạy tới ra tay với ta." Trương Hiên than thở.
Lúc đó sợ lộ nên giết người quá nhanh, kết quả không có lấy một người sống để thẩm vấn.
"Chuyện cho tới bây giờ, truy cứu cái này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Mấu chốt là, ba người kia đều là cao thủ số một số hai của huyện Hoa Tân, cùng nhau mất tích, thế lực có thể làm được điểm này quá ít.
Bị Đường Sa và Trần bách hộ hoài nghi, cũng là chuyện đương nhiên." Trần Liên Thanh nói.
"Đường Sa đã sớm hoài nghi ta rồi." Trương Hiên nói: "Lần này chẳng qua là điều tra thêm một bước nữa mà thôi."
"Dứt khoát, hoặc là không làm, chúng ta âm thầm giết những người này?" Trần Liên Thanh nhíu mày tàn nhẫn nói.
"Rất khó. Nhiều năm như vậy chúng ta đều không tìm được cơ hội. Vốn cho rằng lần Trần gia kia có thể nhìn ra được chút manh mối, nhưng lão gia hỏa Đường Sa kia vẫn cẩn thận không chút sơ hở. Hắn ta luôn không ở một mình, bên cạnh ít nhất có hơn bốn người bảo vệ." Trương Hiên lắc đầu.