Hắn loạng choạng cầm bọc đồ chuẩn bị mang về nhà, cảnh vật trước mắt đều lắc lư dữ dội.
Hộc, hộc.
Trịnh Trung Lâm đứng không vững, ngã nhào xuống. Bọc đồ trong tay lăn lóc trên mặt đất.
“To… to gan! Ở Thanh Hòa Cung mà dám tập kích ta? Ngươi có biết ta là ai…”
Bang!
Lại thêm một gậy nện lên trán hắn.
Trịnh Trung Lâm nhìn nam tử che mặt phía trước, chỉ tay vào đối phương.
“Hảo… Hảo… Hảo hán tha mạng!”
Hắn ngã nhào xuống, hai đầu chấm đất.
Chỗ này chính là con đường phải đi qua nếu muốn từ Thanh Hòa Cung xuống huyện Hoa Tân ở dưới chân núi.
Cùng Trịnh Trung Lâm về nhà mỗi ngày còn có một đạo sĩ võ tu nữa, đó là cháu của hắn Triệu Hắc Cẩu.
Bọn họ đều là người đã mua được nhà ở huyện Hoa Tân.
Lần này Trịnh Trung Lâm chuẩn bị mang đồ trộm được về nhà cất giấu, để bà nương (vợ) mình giữ cho chắc.
Thật không ngờ là…
Ngay ở bên ngoài Thanh Hòa Cung, trên đường nhỏ xuống núi lại có người dám tập kích mình!
Cháu trai mới bày ra tư thế thì đã bị đập cho mấy cái.
Sau đó chính là Trịnh Trung Lâm.
Có trời mới biết, một văn tu quản lý phòng thư tín như hắn mà cũng có người đánh lén trên đường xuống núi.
Trương Vinh Phương nhìn hai người ngã lăn trên mặt đất, cúi người nhặt bọc đồ của họ lên rồi xoay người bỏ chạy.
Không cần biết có phải người trước mắt trộm tiền của hắn hay không, cứ cướp lại rồi tính sau.
Dù sao thì chỉ cần không đánh chết người, mọi chuyện dễ nói.
Từ sau việc đánh chết người lần trước, đợi mãi vẫn không thấy ai tìm đến tính sổ nên lá gan của Trương Vinh Phương cũng lớn hơn rồi.
Bên trong cung Thanh Hà.
Chùm sáng nghiêng nghiêng, chiếu sáng những bức bích họa đầy màu sắc xung quanh.
Tượng Thần Tài vàng kim ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trên người khoác thần bào màu xanh, đầu đội mũ miện, tay cầm gậy như ý.
Một vài đạo sĩ và khách hành hương bên dưới quỳ trên bồ đoàn, nhẹ nhàng dập đầu niệm tụng kinh văn.
Trong đó có một đạo sĩ trẻ tuổi tay trái đặt dưới tay phải rồi nắm lại, dập đầu bái.
Đây là động tác Đạo Môn dùng để cúng thần, nghĩa là phụ âm bao dương.
"Trương sư đệ quả là thành kính, mỗi lần ra ngoài tuần tra trở về đều vào trong điện lạy cúi đầu."
Một sư huynh văn tu ở bên cạnh, đợi hắn bái xong mới mỉm cười nói nhỏ.
Đạo nhân trẻ tuổi vừa bái thần có khí sắc hồng hào, dáng người rắn chắc, dung mạo hơi thanh tú. Người này chính là Trương Vinh Phương, mới chặn đường cướp bóc ở sườn núi về.
“Sư huynh cứ nói đùa, ta là đang cầu Thần Tài phù hộ. Ngẫu nhiên có được tài vật thì phải cúi đầu bái lạy, có vậy thì mới an tâm được.”
“Ngươi nhặt được tiền rồi à?” Vị sư huynh kia mỉm cười.
Trương Vinh Phương lắc đầu: "Chỉ một chút thôi."
Sau khi bái Thần Tài xong, Trương Vinh Phương đứng dậy. Hắn gật đầu ra hiệu với các đạo nhân xung quanh, cung kính hành lễ với điện chủ rồi quay người rời đi.
Từ cửa chính đi ra, Trương Vinh Phương đưa mắt bao quát xung quanh.
Trong toàn bộ những con đường trong cung đều có đệ tử tạp dịch đi tới đi lui, bước chân vội vàng.
Đệ tử tu hành thì thong dong đi dạo, bình thản hơn nhiều
Các lão đạo, pháp sư chấp sự thì phần lớn đều có thần thái đoan chính, trong lúc bước đi vẫn đầy phong độ khí phách.
Cuối cùng là nhóm khách hành hương đến chính điện bái Thần.
Từ sơn môn đến điện Thần Tài, điện Linh Quan, điện Huyền Tâm, ba chỗ phân chia thành ba dòng người có phẩm chất khác nhau.
Trong đó điện Huyền Tâm có nhiều người nhất.
Trong đám khách nhân lui tới, có người giàu sang quyền quý, cũng có cả những người nghèo túng khó khăn.
Thỉnh thoảng lại xuất hiện một vị khách quý được đạo nhân hướng dẫn qua một bên, đặc biệt tiếp đón.
Đa số những người này đều đến điện Huyền Tâm để cầu bình an.
Trương Vinh Phương dừng lại, nhìn khuôn mặt của những vị khách hành hương bình dân nghèo túng, trong lòng chợt hiểu rõ.
Ngày nay quan lại khắp thiên hạ đều ra sức vơ vét tham ô, cấu kết với thương nhân. Quan viên, địa chủ, đại tộc đều cùng một giuộc, chèn ép bá tánh bình dân.
Nếu không phải Trương Vinh Du, tỷ tỷ của nguyên thân xin được Đạo Tịch, có lẽ hắn cũng sẽ lưu lạc đến tình cảnh như bọn họ.
Thậm chí có khi còn thảm hại hơn.
Trương Vinh Phương khe khẽ thở dài, bước nhanh xuống núi.
Thu hoạch hôm nay vừa vặn để mua mấy đơn thuốc khác.
Hắn chuẩn bị đến báo cáo với sư phụ Tiêu Dung trước, bây giờ Tiêu Thanh Anh lại có thêm một đệ tử tạp dịch khác đi theo. Còn đối với hắn thì loáng thoáng có tí đề phòng.
Thế nên việc xin nghỉ này được đối phương nhanh chóng đồng ý.
Về chuyện này, Trương Vinh Phương căn bản là không biết nên nói gì mới phải. Dù sao thì lần trước, việc hắn dùng kẹp bẫy thú hố chết hai tên sơn phỉ cũng có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Nhìn xuôi nhìn ngược kiểu gì thì hắn cũng giống kẻ trong ngoài bất nhất, không đơn giản là chỉ anh dũng như vẻ bề ngoài.