"Điểm cuối của sinh mệnh tăng là tác dụng của việc trong khoảng thời gian này mình đã tự rèn luyện khá nhiều. Còn điểm thuộc tính mới... bây giờ có thể gia tăng Nhạc Hình Phù chưa nhỉ?"
Trương Vinh Phương do dự một lát, thử cố gắng tập trung lực chú ý lại. Hắn tưởng tượng ra dấu cộng đằng sau Nhạc Hình Phù, rồi click nhẹ vào nó.
Tíc!
Lần này, hình như trong đầu hắn đã vang chút âm thanh hỗn tạp.
Dòng chữ đằng sau Nhạc Hình Phù đột nhiên biến mất.
Lần này Trương Vinh Phương chỉ cảm thấy cơ thể hơi căng lên, khí huyết toàn thân nhanh chóng vận chuyển.
Ngoài sốt ra thì không có triệu chứng nào khác.
Ngay sau đó, thanh thuộc tính của hắn đã được cập nhật.
[Trương Vinh Phương. -- Sinh mệnh 15-15. --Kỹ năng: Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển: Nhạc Hình Phù (Phá Hạn), (Kỹ Năng Phá Hạn: Trọng Sơn)/ Quan Hư công (Tinh Khiếu tầng thứ nhất).- - Thuộc tính có thể sử dụng: 0.]
"Sinh mệnh tăng hẳn hai điểm! Có thêm Kỹ Năng Phá Hạn!?" hai mắt Trương Vinh Phương mở to.
Hắn chưa từng nghe nói có cái gì gọi là Kỹ Năng Phá Hạn!
Đột phá giới hạn một lần thì coi như là Nhập Phẩm.
Nhưng trong số võ tu Nhập Phẩm, dù là Trương Tân Thái hay Triệu Đại Thông cũng chưa từng đề cập đến chuyện có cái gì gọi là Kỹ Năng Phá Hạn.
Không để Trương Vinh Phương có thời gian hồi thần lại, ký ức đã tràn về như nước lũ, ầm ầm xông thẳng vào trong não.
Trương Vinh Phương dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, cúi gằm xuống, không nhịn được mà nhỏ giọng rên rỉ.
Trong trí nhớ, hắn ngày đêm điên cuồng rèn luyện Nhạc Hình Phù, cuối cùng trong một lần tai nạn lại bất ngờ Phá Hạn, đánh vỡ cực hạn của bản thân.
Cũng chính trong khoảnh khắc đó, tất cả các chiêu thức Nhạc Hình Phù mà hắn từng luyện tập, bởi vì hoàn mỹ quá mức nên đã dung hợp thành một loại trạng thái.
Trong trạng thái đó, hắn vô tình lĩnh hội được một kỹ thuật đặc biệt gọi là Trọng Sơn.
Kỹ này này có thể khiến tốc độ và sức mạnh bùng nổ hơn giá trị gốc của bản thân từ 70% đến 80%, uy lực kinh người.
Sau hơn mười phút, cảm giác đau đớn trong tâm trí Trương Vinh Phương từ từ giảm bớt.
Thân hình của hắn lại có những thay đổi mới. Trước kia chỉ hơi rắn chắc thì bây giờ thân trên đã cường tráng hơn rất nhiều. Đặc biệt là cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, khi hắn dùng sức thì giống như một mớ rễ cây nhô lên
“Đây có phải là ảnh hưởng của Trọng Sơn không nhỉ?”
Trương Vinh Phương giơ hai tay lên rồi nắm chặt lại, cảm thấy lực lượng còn mạnh hơn trước.
Nhưng mức độ gia tăng không nhiều, thay đổi lớn nhất chính là làn da.
Trương Vinh Phương đưa tay chạm vào làn da của mình. Bề mặt hình như được bao phủ bởi một lớp chất sừng mỏng, dẻo dai lại đàn hồi, nhưng khá thô ráp.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng đánh ra một quyền. bàn tay lập tức cứng đối cứng với mặt đất.
Không hề có tí cảm giác đau đớn nào hết.
"Đây là hiệu quả sau khi đột phá cực hạn của bản thân à?"
Trương Vinh Phương cẩn thận kiểm tra những phần còn lại trên cơ thể, nhưng đáng tiếc, những chỗ khác không có thay đổi gì. Hiện tượng này chỉ xảy ra ở cánh tay, đầu gối, mu và lòng bàn chân.
“Cái này chẳng phải giống như đời trước, mấy người rèn luyện nhiều thì cả người đều là vết chai à?”
Trương Vinh Phương bỗng giật mình, đưa mắt nhìn thanh thuộc tính.
Lúc này, rốt cuộc thì dấu cộng đằng sau Nhạc Hình Phù cũng biến mất. Điều này có nghĩa là nó không thể gia tăng thêm được nữa.
"Quá yếu..." Trương Vinh Phương thấy hơi thất vọng.
"Ngoại trừ một vài bộ phận thì những chỗ còn lại, lực phòng ngự cũng chỉ như người thường. Cùng lắm là có thêm tí cơ bắp, mỡ nhiều hơn chút, có thể làm culi bê vác được. Chẳng trách mấy người phẩm cấp cao, già rồi cũng không đánh lại cao thủ trẻ tuổi"
Tuy cơ thể cải tạo xong không mạnh như hắn mong đợi nhưng một lèo tăng đến Nhập Phẩm cũng khiến Trương Vinh Phương cảm thấy háo hức, muốn thử một cách khó hiểu.
Ẩn giấu thực lực, áp chế bản thân, nhẫn nại chịu đựng lâu như vậy, một thân võ lực của hắn chưa từng có cơ hội sử dụng. Cuối cùng thì giờ cũng đã Nhập Phẩm, xem như hắn đã có tí năng lực tự bảo vệ rồi.
Trương Vinh Phương có hơi không kìm lòng được, muốn làm thử một trận.
Chỉ là không có cơ hội.
Từ lúc Trương Vinh Phương bắt đầu tập võ đến nay, tính kỹ thế nào thì hắn cũng mới luyện tập được một năm.
Chỉ mất một năm đã Nhập Phẩm, so với thiên tài Chu Trạch thì tốc độ này còn khoa trương hơn nhiều.
"Có thể đẩy nhanh tiến độ lên một chút. Hơn nữa, bây giờ nhu cầu khẩn cấp của mình là thực chiến để nâng cao kinh nghiệm đấu võ. Nếu không, dù luyện cao đến đâu mà có người nhằm vào chỗ yếu thì vẫn chết như thường."
Trương Vinh Phương suy nghĩ rất thực tế.
Nếu không có kinh nghiệm thực chiến thì dù võ công cao đến đâu rất cũng dễ bị thua thiệt.
"Hay là lát nữa đi tìm sư tỷ, thăm dò xem nàng có chủ ý gì không."